Cười giả lả ở công ty, về đến nhà lại co mình với Facebook và sự thất vọng: Những người trẻ mang tên "kẻ hai mặt" luôn thấy mình thật thừa thãi

22/03/2019 08:09

Cuộc sống của tôi luôn tối tăm và buồn bã. Dường như chẳng có một tia sáng có thể len lỏi vào bóng tối ấy mang cho tôi một hi vọng.

Tôi là một người trẻ và có lẽ tôi cũng đang mắc một "căn bệnh" khó chữa giống nhiều người. Tôi luôn cảm thấy thất vọng và buồn bã về bản thân. Tất nhiên, không phải tôi chán nản vô cớ, tôi có lý do chính đáng của chính mình nhưng có điều, tôi không biết đến khi nào tôi kết thúc được sự buồn phiền ấy?

Khi đi làm, gặp đồng nghiệp, nói chuyện với đối tác, tôi luôn cảm thấy mình là một người vui vẻ, hạnh phúc vì luôn tìm được những người đồng cảm với tôi. Phải nói rằng tôi khá hài lòng về cuộc sống công sở của chính mình, tôi cười nói rôm rả với tất cả và nhiều khi, tôi tưởng chừng như mình có thể gắn bó với công ty này, với công việc này cả đời cũng được.

Ấy vậy mà, khi về nhà, tôi lại trở thành "con tôm ở nhờ". Trút bỏ vỏ ốc nặng nề, tôi lại co mình trong thế giới ảo của mạng xã hội, của game. Rồi không biết tự lúc nào, tôi lại tìm đến thuốc lá để nói ra nỗi lòng mình. Đôi khi, tôi cảm thấy mình thật thừa thãi trong cuộc sống này...

Cười giả lả ở công ty, về đến nhà lại co mình với Facebook và sự thất vọng: Những người trẻ mang tên kẻ hai mặt luôn thấy mình thật thừa thãi - Ảnh 1.

Tôi thở dài. Tôi ngẩng mặt lên nhìn bầu trời rồi tôi lại hắt một cái thở dài tiếp theo. Tôi nhìn xuống dòng xe cộ dưới đường mà sao ai cũng vô tâm không để ý đến một kẻ đang buồn bã này. Tôi thấy mình giống như kẻ hai mặt, cuộc sống ban ngày và ban đêm của tôi thật chẳng có một mối liên quan.

Thật kì lạ! Tại sao tôi lại cứ phải giả lả cười một cách nhạt nhẽo để rồi sống là một kẻ khác khi đi làm chứ? Tại sao tôi không thể im lặng khi ở công sở? Tôi có nhiều bạn bè đến thế cơ mà, tại sao về nhà lại chỉ còn mình tôi với điếu thuốc này? Rồi tôi cứ suy nghĩ miên man...

Đôi khi là lời trách cứ bản thân tại sao đã cố gắng đến vậy mà không được ai công nhận. Đã từng có những thời điểm, tôi làm việc "cày ngày cày đêm" để vừa hoàn thành công việc được giao sớm nhất vừa đi học thêm những khóa học kĩ năng bổ trợ. Tôi đã tưởng mình cố gắng 200%, vậy mà dường như chẳng ai thấy tôi đã nỗ lực đến như thế nào. Lương không tăng, chức cũng không tiến, tôi vô dụng vậy sao? Nhìn bạn bè bằng tuổi, kẻ đã mua được nhà, kẻ thì đôi ba tháng lại một chuyến du lịch nước ngoài... Còn tôi, 5 năm đi làm, vẫn không có gì mới mẻ.

Cười giả lả ở công ty, về đến nhà lại co mình với Facebook và sự thất vọng: Những người trẻ mang tên kẻ hai mặt luôn thấy mình thật thừa thãi - Ảnh 2.

Tôi luôn cảm thấy nỗi buồn vây quanh, ôm lấy tôi mà chẳng chịu buông tha cho kẻ khờ khạo này. Từ trước tới giờ, tôi thường bày tỏ sự ngưỡng mộ với những người trẻ dám nghĩ, dám làm, dám chịu. Họ muốn gì là họ sẽ làm và họ thể hiện ra ngoài. Còn tôi thì sao? Chỉ giống một kẻ thất bại. Thậm chí, tôi còn chẳng biết mình muốn gì. Và những gì tôi thể hiện ra ngoài gần như bị mỉa mai, lấy ra làm trò cười cho người khác.

Cả những lần, tôi muốn tâm sự với bố mẹ mà những gì tôi nhận lại được, họ đều cho tôi là kẻ hiếu thắng, không trưởng thành. Bố mẹ vẫn cho rằng tôi là một đứa trẻ cần bao bọc, che chở nên những gì tôi làm họ thường chỉ toàn cảnh báo những khó khăn, sợ hãi, thất bại.

Phải chăng tôi là kẻ bất hạnh nhất thế giới này? Bộ mặt tôi mang tới công sở chỉ là những vui vẻ "tầm phào" không có thật, tôi chưng ra để che giấu bộ mặt ủ rũ, thất vọng đến nhường nào của mình khi ở nhà. Dù tôi có cố gắng cải thiện mình thế nào, tôi vẫn cứ luôn là người đến sau tất cả...

Theo Trí Thức Trẻ