Trong xã hội hiện đại người ta có thể vì tiền mà làm rất nhiều chuyện xấu xa thậm chí cả việc bán rẻ lương tâm đạo đức của mình. Tiền bạc quả thực như ma sai quỷ khiến, không có thì lúc nào cũng cần, càng có nhiều lại càng khiến người ta tham vọng có nhiều hơn.
Tôi đã từng nghe người bạn bác sĩ của mình kể lại những câu chuyện khiến tôi suy nghĩ mãi. Chẳng phải con người cố gắng để kiếm tiền cải thiện cuộc sống của mình hay sao? Nhưng rồi, đánh đổi cả thời gian, sức khỏe để kiếm tiền liệu có phải là quyết định đúng đắn?
Sáng hôm nay cậu ấy than thở với tôi rằng: “Có cặp vợ chồng đến viện khám cùng lúc, họ một mực khăng khăng đòi dùng một thẻ bảo hiểm y tế để truyền dịch cho cả hai người. Kết quả cậu ấy không đồng ý nên đã bị hai người họ túm lại đánh cho một trận.”
Nghe xong câu chuyện ấy thật sự tôi không biết phải diễn tả ra sao cảm xúc của mình, có những người chỉ vì tiết kiệm chút tiền mà sẵn sàng làm việc tồi tệ đến thế. Vậy mà, xã hội hiện đại ngày nay có biết bao nhiêu người vẫn làm điều ấy, những việc tồi tệ như vậy vẫn xảy ra mỗi ngày.
Câu chuyện thứ 2 mà cậu ấy kể cho tôi nghe đó là hoàn cảnh của một ông lão đã lớn tuổi nhưng mà vì mải làm việc phụ cho con cái, kiếm tiền chăm lo cho con đến mức bị ngã rồi xuất huyết não. Vậy mà khi được đưa vào viện trong tình trạng hôn mê lại không có một người con nào chịu chi trả vài triệu đồng tiền viện phí cho ông cả.
Rồi đến cảnh một người phụ nữ đưa mẹ ruột của mình vào viện, vừa mới vào phòng cấp cứu anh ấy tưởng bà bám theo mình để quan tâm hỏi han tình cảnh của mẹ mình thế nào.
Nhưng sự thật nghiệt ngã làm sao, người phụ nữ ấy quan tâm không phải là sức khỏe của mẹ mình mà điều bà quan tâm là tờ giấy chứng nhận tử vong của bệnh viện liệu có thể giải quyết được khoản nợ ngân hàng của mẹ mình hay không.
Thành thực mà nói, những người ấy là cha, là mẹ, là người sinh thành và nuôi nấng nên họ mới có họ như ngày hôm nay. Vậy mà khi cha mẹ ốm đau, bệnh tật họ lại sẵn sàng bỏ mặc đấng sinh thành của mình. Họ quên rằng khi họ còn nhỏ đã có người vì họ mà làm việc cật lực quanh năm suốt tháng, đã có người vì họ mà thức trắng đêm mỗi khi họ ốm.
Còn cha mẹ, đã lớn tuổi rồi, cả đời cật lực vì con cái rồi. Tại sao đến khi về già không hưởng thụ cuộc sống, không chăm sóc sức khỏe của bản thân. Chẳng phải đến khi về già điều đáng quý nhất chính là sức khỏe sao, tại sao phải gồng gánh để rồi chịu cảnh nằm viện cũng không có con cái ở bên cạnh, hỏi han, chăm sóc.
Tôi cũng từng chứng kiến cảnh tượng vì tiền mà người ta đột ngột vào viện nằm đó cả năm trời. Ở xóm tôi người ta đi dỡ hàng từ từng xe hàng chuyển hàng sang chiếc xe khác để xuất khẩu qua biên giới. Trong đó có một người rất tham công tiếc việc. Cậu ấy còn rất trẻ, cậu cho rằng mình có thể làm việc nhiều hơn, sức mình chịu đựng được.
Nhưng sức nào bền đến vậy, không chăm sóc bảo vệ bản thân thì không chỉ có cậu ấy là người chịu khổ mà bố mẹ cũng khổ theo. Bởi lẽ, cậu cật lực làm việc nặng suốt 1 tháng ròng rã rồi cậu bị sụn lưng, xương lưng của cậu bị rạn và từ đó trở đi, ngay cả việc đi đứng thẳng người đối với cậu cũng khó.
Rồi đến khi lên viện chữa trị, tốn tiền bạc, mà sức khỏe của cậu thì chẳng bao giờ còn có thể khỏe mạnh cường tráng như trước kia nữa.
Những lúc thế này người ta mới ngẫm ra rằng, tiền bạc khiến người ta lao đầu vào để làm việc một cách chăm chỉ, cật lực. Nhưng rồi, hết lòng vì tiền để đến lúc nằm trên giường bệnh, lưng thì đau, người thì nhức mỏi cậu mới nhận ra rằng khi ấy cậu không thể dùng tiền để đổi lại sức khỏe đã mất nữa. Cơ thể cậu sẽ không còn được như trước kia, sức khỏe yếu đi rồi khó lòng có thể lấy lại được.
Rồi tôi lại nghe cậu bạn thở dài nói rằng: Tôi không hiểu tại sao con người ta lại đối xử với nhau tệ bạc, lạnh lùng đến vậy trong khi ấy lại là tình thân.
Cậu nói rằng có ông lão bị viêm sỏi ống mật và được con gái đưa vào viện, con trai của ông thì nằng nặc nói rằng hãy cho ông ra viện đi như thế chỉ có tốn thêm tiền, thêm của. Còn nếu không, cô em gái sẽ phải chịu tất cả mọi khoản chi phí thuốc men và người anh trai sẽ không gánh vác chung với cô bất kỳ khoản nào.
Tôi bỗng nhớ câu chuyện ở quê nhà tôi cũng có hai anh em chỉ vì khoản tiết kiệm và đất đai mà sẵn sàng tranh chấp, cãi vã nhau. Không những thế họ còn bỏ mặc người mẹ già bị mù tội nghiệp đã nuôi nấng họ để bà sống trong cảnh nghèo đói suốt 10 năm. Những đứa con không làm tròn đạo làm con, không làm tròn chữ hiếu đã đáng trách, vậy mà đến tận lúc người mẹ mất đi họ vẫn bỏ mặc không nơi chôn cất.
Đúng, những kẻ như vậy vẫn sống ung dung mỗi ngày, chỉ là sau lưng họ có biết bao nhiêu người xì xào, bàn tán, trách cứ. Rồi làm sao có nổi bình yên về già khi xuống suối vàng để đối diện với cha mẹ mình đã mất của mình.
Tiền bạc, quả thực chữ ấy khiến người ta đau lòng hết mực. Chỉ vì tiền bạc mà con cái bỏ mặc bố mẹ, anh chị em cũng chẳng còn muốn nhìn mặt nhau.
Càng nói đến tiền càng có nhiều chuyện khó nói hơn. Càng nói đến tiền lại càng có nhiều chuyện khiến người ta cả đời cũng không thể hiểu được rốt cuộc tại sao những người khác lại hành xử như vậy.
Từng có rất nhiều người thắc mắc hỏi tôi rằng: “Anh không thích tiền sao?”. Tôi mỉm cười đáp lại: “Có chứ, có ai mà lại không thích tiền đâu. Chỉ là cần biết bao nhiêu là đủ, bao nhiêu là vừa”.
Nói xong câu ấy tôi chợt thở dài khi nhận ra rằng, đối với con người thì tiền bạc không bao giờ là đủ chứ đừng nói đến chuyện có thể thừa được. Có nhiều người ủng hộ khi tôi đưa ra lời khuyên rằng: “Đừng vì tiền mà làm việc quanh năm suốt tháng, hãy dành thời gian nghỉ ngơi cho bản thân”. Nhưng lại có những người nhìn tôi khó chịu đáp: “Nếu anh thấy kiếm tiền không quan trọng vậy thì anh kiếm tiền để làm gì, sao không mang tiền mình kiếm được đi quyên góp đi.”
Những gì họ nói cũng có phần đúng, tôi không thể trách họ. Bởi vì tôi hiểu rất rõ, khi sống ở thành phố, nếu không có tiền quả thực bạn không thể sống nổi. Là một người đang sống, tôi phải có tiền, dĩ nhiên mọi người cũng đều cần đến tiền cả.
Sự khác biệt ở chỗ, trong mắt tôi không chỉ có tiền mà còn có rất nhiều những thứ khác nữa. Tất nhiên không ai quản được ai cả, trên đời này mỗi người đều là cá thể riêng biệt, mỗi người có một suy nghĩ và quan điểm khác nhau. Chúng ta vốn không thể ép buộc người khác theo suy nghĩ của mình được.
Thử hỏi trên đời này có mấy ai mà không yêu thích tiền. Bản thân tôi cũng rất yêu thích tiền, bởi lẽ chỉ có tiền mới có thể sống được. Nhưng tôi hiểu rõ, tiền không phải là tất cả. Sống trên đời đừng vì tiền mà đánh đổi sức khỏe của bản thân.
Nắng Mai
Theo Trí Thức Trẻ