Con người thật kì lạ, ngoài mặt muốn biết tất cả các thôg tin về bạn bè mình nhưng trong lòng lại sợ hãi, trách móc bản thân vì những tiêu chuẩn của người khác, rồi đâm ra ghen tị với người khác.
Mỗi cuộc đời có thăng thì có trầm, không ai giống ai cả. Hãy cố gắng sống tốt cuộc sống của mình thay vì "dò xét" cuộc đời người khác.
Cách đây một thời gian, có một bộ phim tài liệu mang tên "Một tôi khác trên thế giới". Trong hai năm rưỡi, nhân vật chính tiết lộ đã cùng chiếc xe máy đã đi hơn 13.000 km, qua tám quốc gia và cuối cùng tìm thấy 23 người được sinh ra trong cùng ngày, cùng tháng và cùng năm.
Anh ta đã tìm hiểu và biết thêm về những câu chuyện và sự tuyệt vời xảy ra với những người được sinh ra cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng lại sống theo một cuộc sống khác nhau trên thế giới. Dưới đây là vài ví dụ điển hình.
Người khởi xướng bộ phim tài liệu này cũng là nhân vật chính có tên Dương Phàm, sinh ngày 5 tháng 10 năm 1990. Năm 2012, anh ta có một ý tưởng "nhàm chán", đó là đi xe máy để xem ai sinh ra trong cùng tháng cùng năm và hiện tại họ đang sống như thế nào.
Một trong những nhân vật chính của câu chuyện, tên là Bassen. Khi chụp hình làm phim là lúc cô 21 tuổi, cô là một bà chủ và đã ký hợp đồng với một gian hàng sách nhỏ và cũng là một bà mẹ mang thai. Ở tuổi 21, nhiều người vẫn có thể đi học, yên tâm sống trong những ngày tháng làm con, nhưng cô thì khác. Chẳng bao lâu nữa, cô sẽ sớm trở thành mẹ. So với những người xung quanh, điều kiện kinh tế của gia đình Bassen không giàu có. Khi Bassen mang thai, chồng cô thậm chí không có một công việc chính thức và sống với cô tại nhà của bố mẹ cô.
Nhân vật chính thứ hai là anh Max, người Nga, bị cha mẹ bỏ rơi. Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy mặt cha mình từ khi còn nhỏ. Anh ta thậm chí còn không biết cha mình là kiểu người nào. Khi anh ta 13 tuổi, anh ta bị chính mẹ ruột của mình bỏ rơi. Sau khi mẹ anh bỏ đi, anh không sống ở một nơi cố định. Ở quê, anh đổi chỗ ở khoảng mười mấy lần. Sau khi anh lớn lên, anh làm rất nhiều nghề, làm đầu bếp, làm tài xế và làm việc trong một hiệu sách, dạy thể dục. Khi anh ta ghi hình làm phim, anh ta đã có bạn gái. Vì yêu cô gái, anh cố gắng vượt qua quãng đường xa 3000 km để đến thành phố nơi cô ở. Nhưng khi anh ta bỏ lại mọi thứ và muốn định cư ở thành phố của cô gái, cô gái quyết định nói lời chia tay anh.
Anh ấy thích kết bạn và rất tốt bụng. Ngay cả tiền bạc chỉ đủ ăn, anh ấy sẵn sàng giúp đỡ bạn bè, nhưng bạn bè của anh ấy không thèm trả lại số tiền cho anh ta. Anh nói rằng đôi khi anh cảm thấy mình giống như một con chó đi lạc bị bỏ rơi.
Nhân vật chính thứ ba là cậu bé Martin, người Bỉ. Cậu ta mắc hội chứng Tourette. Hội chứng Tourette (còn được gọi Hội chứng Gilles de la Tourette, viết tắt GTS hay TS) là một phần của các bệnh giật cơ, bệnh nhân mắc bệnh này sẽ di chuyển không tự nguyện và lặp lại co giật cơ nhanh chóng. Tại thời điểm khởi phát, Martin đã liên tục làm vỡ kính màn hình của máy tính. Đây là một căn bệnh rất khó chữa, Martin đã uống hơn 130 loại thuốc và đã gặp hơn 80 bác sĩ, nhưng mọi người đều nói với anh rằng bệnh của anh không thể chữa khỏi. Vào thời điểm định mệnh ấy, cha mẹ Martin ly hôn và anh sống với mẹ. Vì hành vi kỳ lạ trong lúc khởi phát bệnh, cuộc sống của anh rất cô đơn, không có nhiều bạn bè.
Dương Phàm và các nhân vật chính của những câu chuyện này đến thế giới gần như cùng một lúc và những ngày sống trên đời này về cơ bản là như nhau, nhưng cuộc sống của họ rất khác nhau. Câu chuyện của họ, cảm giác lớn nhất đối với tôi là: Trên thực tế, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Mỗi nhân vật đều sống cuộc sống riêng, chịu đựng nỗi bất hạnh riêng, không phải ai cũng sẽ sống như chúng ta.
Sau khi xem phim tài liệu, có một điểm khiến tôi cảm động nhất, đó là thái độ của những người anh hùng trong câu chuyện.
Ở tuổi 21, cô Bassen trở thành một người mẹ, mặc dù gia đình cô nghèo, nhưng cô không oán hận hay bực tức. Khi cô mang thai 7 tháng, Bassen vẫn cưỡi ngựa và đi xe máy. Cô rất hài lòng với cuộc sống của mình.
Chồng Bassen, người từng chưa có việc làm, giờ đây anh đã học cách sửa giày sau khi vợ mình sinh con và anh làm việc chăm chỉ mỗi ngày để kiếm tiền. Anh đã lên kế hoạch xây dựng một ngôi nhà của riêng mình bên cạnh nhà của mẹ Bassen. Hai năm sau, Dương Phàm đến thăm Bassen, khi đứa con đầu lòng của cô được hai tuổi và cô đang mang thai đứa tiếp theo. Có một cảnh trong chương trình. Barson mang thai ngồi xổm với một đứa trẻ hai tuổi để xem người cha kiếm tiền. Gia đình sống tuy chật vật nhưng họ rất hạnh phúc.
Max, người từng bị cha mẹ bỏ rơi vẫn tốt bụng và ấm áp, ngay cả khi anh không có nơi ở. Một năm sau, Dương Phàm đã đến thăm Max một lần nữa. Anh ấy đã trở về quê nhà và có một công việc ổn định và một người bạn gái yêu thương. Ngay cả khi anh ấy không kiếm được nhiều tiền, anh ấy vẫn hạnh phúc.
Những người xung quanh hiếm khi nhìn thấy khuôn mặt cau có của anh. Ngay cả khi anh đang ở trong một cuộc sống khó khăn, anh sẽ gặp người lạ đang buồn trên xe buýt. Anh sẽ nhẹ nhàng trò chuyện và cười đùa với họ. Anh ấy nói rằng anh đã từng rất đau khổ, nhưng anh đã nhìn thấy nhiều người xấu và đã thấy nhiều hành vi xấu. Anh quyết tâm không bao giờ trở thành những người như vậy. Anh nói: Ngay cả khi cuộc sống khó khăn, anh vẫn yêu nó. Anh muốn được sống và muốn sống thật tốt.
Chàng trai người Bỉ Martin, ngay cả khi anh ta không giống như những người khác, nhưng anh luôn tìm kiếm hạnh phúc của riêng mình. Vì anh bị bệnh, anh đã nghỉ hưu sớm và định sẵn có công việc bình thường như các bạn cùng lứa, nên anh đã tự mình thành lập một công ty. Mặc dù công ty chỉ có mình anh, anh vẫn làm việc trong phòng làm việc của riêng mình, có nhạc, có thể xem phim... Với anh đó là niềm vui chứ không mệt chút nào. Anh ấy cũng tập thể dục mỗi ngày vì anh ấy biết rằng để theo đuổi những đam mê khác thì anh ấy phải có một cơ thể khỏe mạnh. Mỗi ngày, anh đều cố gắng hết sức để vượt qua nỗi sợ hãi, kết nối với thế giới, theo đuổi cuộc sống mà anh muốn.
Anh nói: Có một số chuyện, chúng ta có quyền lựa chọn nhưng cũng có không ít chuyện đành phó thác cho ông trời, vì bạn không có lựa chọn nào khác. Bạn không thể tránh khỏi sự thật về bệnh tật, chi bằng hãy chấp nhận sự thật về bệnh tật và sống lạc quan lên vì biết đâu sẽ có hướng giải quyết. Chỉ cần bạn đừng quá bi quan, cuộc sống của bạn sẽ đầy màu sắc hơn. Mỗi ngày, bạn hãy coi như ngày đầu tiên của cuộc đời tươi đẹp thì bạn sẽ thoải mái hơn là suốt ngày bi quan, chán nản.
Nếu mỗi người là một cuốn sách, thì mỗi cuốn sách sẽ có tựa đề, bìa, trang trí, nội dung... khác nhau. Những quyển sách ấy hoặc hùng tráng, hoặc đơn giản, hoặc không ngừng chiến đấu, mỗi cuốn sách đều có những điều tuyệt vời riêng. Cho dù là lúc nghèo đói hay giàu có, vui vẻ hay bất hạnh, miễn là bạn sống, đó là một cuộc sống độc đáo của chính bạn.
Vài ngày trước, tôi đã nói chuyện với một đồng nghiệp nam 35 tuổi, người đề cập đến sự lo lắng ở tuổi trung niên của anh ấy. Một trong những biểu hiện rõ ràng nhất là anh bắt đầu sợ hãi khi nhìn thấy bạn bè đồng trang lứa trong vòng tròn bạn bè lương cao ngất ngưỡng, hôn nhân hạnh phúc, con cái giỏi giang... vượt xa anh và những người khác.
Anh nói rằng hầu hết thời gian của anh không liên quan gì đến những người bạn cùng tuổi. Chỉ cần nhìn thấy họ, bản thân anh sẽ nghĩ về mình và ngầm so sánh với họ trong tiềm thức. Nếu bạn bè đồng trang lứa tốt hơn anh, cảm giác thất vọng sẽ ngập tràn trong tim anh và không thể tan biến trong một thời gian dài.
Sau khi xem phim tài liệu, tôi nhớ một câu nói của Thái Khang Vĩnh: Hãy đưa ống kính cuộc sống đi xa hơn một chút, đừng lúc nào cũng chăm chăm chụp cận cảnh. Nghĩa là hãy đưa ống kính đi xa hơn một chút. Chúng ta sẽ thấy tất cả những nỗi đau và đau khổ bây giờ, nhưng mọi chuyện sẽ ổn và bạn có thể chụp một bức ảnh đầy đủ các cung bậc cảm xúc. Đó là về chiều dài cuộc sống.
Sau khi đọc nó, tôi có một sự hiểu biết mới. Từ bề rộng của cuộc sống, đưa ống kính ra xa hơn một chút, chúng ta sẽ thấy những người có cuộc sống khác với chúng ta, nhìn thấy những câu chuyện của họ, chúng ta sẽ biết rằng thế giới rất khoan dung, bạn nghĩ rằng đau khổ và lo lắng, hãy thay đổi góc nhìn, nói không chừng sẽ là hạnh phúc. Vì vậy, đừng đánh giá thấp bản thân và đừng quá coi thường bản thân.
Thế giới rất rộng lớn, những cách sống mà chúng ta nghĩ là vô cùng rạng rỡ có thể cực kỳ khó khăn trong mắt một số người, còn cuộc sống mà chúng ta nghĩ rằng quá nhàm chán có thể được rất nhiều người ngưỡng mộ. Nhưng trên đời này, không có cuộc sống nào là hoàn hảo, mọi người sẽ có những giai đoạn thăng trầm của riêng họ và không ai giống của ai cả. Có những người lúc nào cũng quan tâm, hỏi han bạn bè về mọi thứ rồi quay ra dằn vặt bản thân vì chẳng bằng ai. Họ giống như những con lợn nhà ghen tị với sự tự do của lợn rừng và lợn rừng ghen tị với những con lợn nhà vì lợn nhà được chủ cho ăn, uống và tắm rửa.
Thế giới đang thay đổi không ngừng. Một số người đang thăng tiến, một số người đang tuột dốc. Cuộc sống luôn thăng trầm, những người bạn ngưỡng mộ có thể sẽ gặp phải tình huống của bạn một ngày nào đó, còn những người bạn đồng cảm có thể sống hạnh phúc hơn bạn.
Không cần phải tự hỏi những tiêu chuẩn của những người xung quanh rồi đòi hỏi bản thân phải tuân theo những tiêu chuẩn đó. Khi bạn buồn, hãy suy nghĩ lại. Những người đến với thế giới giống bạn cũng đang sống theo nhiều cách khác nhau. Họ có thể trải qua tận cùng đau khổ của cuộc sống hoặc có thể tận hưởng một cuộc sống cao sang, quyền quý.
Cuộc sống của chúng ta cũng vậy, lúc thăng lúc trầm, lúc lên, lúc xuống, không thể đoán trước được , vì vậy, đừng vội ghen tị với người khác, đừng vội hạ thấp cuộc sống của chính mình, hãy tiến lên phía trước, chúng ta cũng sẽ chào đón những khoảnh khắc tuyệt vời của chính mình.
Xuân Thảo
Theo Trí Thức Trẻ
Link nội dung: https://thuongtruong24h.vn/noi-so-cua-nhung-nguoi-tuoi-35-muon-biet-tin-tuc-cua-ban-be-nhung-so-ho-vuot-mat-minh-a103967.html