Đừng nghĩ rằng ai cũng bỏ ra nỗ lực như ai: Người thành công luôn làm việc với thái độ quyết tâm và những vạch xuất phát vô hình!
Cô em gái lớn lên cùng tôi từ nhỏ, một vài ngày nữa sẽ bắt đầu công việc đầu tiên trong cuộc đời. Công việc có thể coi là khá tốt, là một đơn vị hành chính có biên chế. Năm ngoái em ấy tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, tốt nghiệp xong, em ấy lại thi lên làm nghiên cứu sinh của một trường học tốt nhất ở chuyên ngành đó. Sau khi thi trượt, đành phải lựa chọn đi tìm công việc, trở thành một công chức.
Lúc tôi đến thăm em ấy, không khí trong nhà không được hòa thuận lắm: Bố mẹ thì luôn vui mừng và hài lòng còn cô em gái này thì tỏ ra không vui. Lúc đầu tôi thấy không biết nên làm sao, đã có một công việc ổn định rồi, dù sao cũng là một chuyện đáng để chúc mừng. Thế nhưng tôi cũng biết rằng, em gái tôi không hề mong muốn cuộc sống với "chiếc bát sắt" như vậy. Em ấy chăm chỉ học hành, chịu khó chịu khổ, có mơ ước lớn lao, không muốn sống mãi ở một thành phố nhỏ bé như hiện nay.
Bố mẹ thi thoảng lại: "Con phải tạo mối quan hệ tốt với các đồng nghiệp, cả cuộc đời này con còn phải làm việc với họ nữa đấy." Em đột nhiên trở nên phẫn nộ, phản bác lại: "Suốt ngày bố mẹ nói cả cuộc đời, cả cuộc đời, bố mẹ có chán không ạ?" Ai mà muốn trong chốc lát đã nhìn thấu cả cuộc đời? Đặc biệt đối với một người trẻ tuổi có mơ ước lớn lao như thế này chứ? Nhưng đến sau cùng, tôi vẫn nhiệt tình chúc mừng, lần này là xuất phát từ trái tim, có lẽ bởi vì tôi đang ở giai đoạn tin tưởng vào câu nói: "Cuộc đời con người không thể nào hoàn toàn đi theo đúng ý muốn của mình, cho dù bạn có nỗ lực tới đâu." Cứ nỗ lực ở một con đường quá đỗi gian nan, chi bằng thuận theo tự nhiên, tìm một con đường mới tươi sáng hơn!
Sau khi hướng đi của cuộc đời đã được sắp xếp, điều mà chúng ta có thể làm chỉ là cố gắng hết sức bước đi trên con đường đó để tạo ra những phong cách đẹp đẽ. Đi trên con đường nào đôi khi không hề quan trọng, quan trọng là bạn đi như thế nào. Thế nên khi nghe thấy em gái trách cứ một câu rằng, "Nghe nói công việc của bọn em rất nhàn hạ, phần lớn thời gian chẳng có việc gì làm, thực sự vô vị", câu nói này của em gái có tính "sát thương" hơn rất nhiều so với việc em gái đột nhiên phải chấp nhận một công việc mà bản thân hoàn toàn không hứng thú.
Công việc mới chính là một khởi đầu cực kỳ quan trọng, ở trên trường đời không còn thầy giáo, không còn thi thố. Khởi đầu của bạn như thế nào, rất có thể sẽ quyết định trạng thái cuộc sống của bạn. Nếu như ngay từ đầu bạn đã dự đoán và chấp nhận rằng công việc mới là rất vô vị. Vậy thì con đường công danh của bạn sau này cũng khó có khởi sắc gì lớn, sẽ nói chuyện nhà chuyện cửa, uống trà đọc báo giống như thế hệ trung niên nhàn rỗi mà bạn vẫn luôn không thích vậy.
Khi em trai tôi nhận được thông báo nhập học vào đại học, tôi đã hỏi em ấy một câu: "Trước khi nhập học, em nhất định phải nghĩ kĩ xem em mang theo thái độ như thế nào để bước vào cuộc sống trên giảng đường đại học, chị không yêu cầu em phải lên kế hoạch lên đại học sẽ phải học những kỹ năng gì, phải đạt được những giải thưởng gì, chỉ là thái độ quan trọng hơn mọi thứ."
Nếu như em ấy định học đại học là để lấy một tấm bằng chính quy, vậy thì trong vài năm tới, em ấy chắc chắn sẽ chẳng có thành tích gì đặc biệt, coi việc thi thố là mục tiêu duy nhất.
Nếu như em ấy định lên đại học là để kết giao bạn bè, vậy thì rất có thể thành tích học hành sẽ bình bình, dành phần lớn thời gian để nói chuyện, uống rượu cùng bạn bè. Còn nếu như em ấy cho rằng đại học có thể dành cho mình một con đường để tìm việc sau này, vậy thì sẽ rất ngóng trông đến những cơ hội thực tập.
Trung Quốc có câu ngạn ngữ "tâm thành tắc linh", thành ở đây là tin tưởng, nếu như từ ban đầu bạn tin vào một điều gì đó, vậy thì sau này sẽ không ngừng tiến gần tới nó, sau cùng có thể thực hiện được.
Tôi đương nhiên không hy vọng em gái có cảm nhận vô vị về công việc sắp tới của mình, đây thực sự là một bước chuyển tiếp quan trọng, đồng nghĩa với việc chúng ta bắt đầu trưởng thành trên con đường sự nghiệp của mình, là một bước chuyển ngoặt cần có sự chuẩn bị thật tốt.
Có rất nhiều người bạn đã làm việc năm, sáu năm than vãn với tôi rằng: "Công việc thực sự rất nhàm chán, ngày này qua ngày khác sống vì chút ít tiền lương đó mà thôi." Thông thường tôi hay khuyên họ nghĩ lại một điều: "Năm đầu tiên khi các cậu đi làm như thế nào vậy?" Sau một hồi lâu nhớ lại, họ trả lời: "Cũng chẳng có gì khác hiện nay cả." Đúng thế, trạng thái công việc và nhận thức của bạn đối với cuộc sống và công việc năm đầu tiên sẽ quyết định tương lai nhiều năm sau của bạn.
Nếu như có thể, ngay từ ngày đầu tiên làm công việc mới bạn nên bắt đầu nuôi dưỡng một sở thích cho bản thân như khiêu vũ, đến phòng tập gym, hay là đọc sách, cho dù công việc ban ngày của bạn thực sự vô vị tới đâu, vậy thì tâm trạng của bạn trước bữa ăn sáng và sau bữa ăn tối sẽ hoàn toàn khác. Điều này mang lại rất nhiều lợi ích, ví dụ như có thể khiến bạn không phải ở trong tâm trạng chán chường cả ngày trời, ví dụ như có thể khiến bạn giữ được tâm thái tiếp tục học hỏi và một thói quen để không bị cuộc sống nuốt trọn, hoặc như trong tương lai gần có được cơ hội tốt hơn, bạn cũng có thể đủ dũng khí để nắm lấy.
Nếu như có thể, bạn nên giữ một thói quen đào sâu nghiên cứu trong công việc của mình, cho dù không có sở thích gì khác, thì trong mấy tiếng đi làm hành chính vô vị đó, bạn có thể học hỏi được nhiều thứ hơn người khác. Người ta đang lướt mạng, tán gẫu, bạn liệu có thể tập trung tinh thần để làm những việc có liên quan tới chuyên ngành của mình không?
Nếu như ngày từ đầu bạn đã nghĩ rằng ai cũng như ai, cùng bỏ ra nỗ lực như người khác, vậy thì cuộc sống sẽ chẳng còn gì đặc sắc nữa. Còn nếu như ngay từ đầu bạn đã muốn khác biệt với người khác, thề rằng không tầm thường như những đồng nghiệp chỉ biết tán gẫu nói chuyện suốt ngày kia, vậy thì bạn nên bỏ nhiều thời gian vào chuyên ngành của mình, nói không chừng, nó sẽ kéo về cho bạn một nghề tay trái không tệ chút nào.
Giống như những công việc khác, khi bạn nhìn thấy một nhân viên có lý lịch xuất sắc hoặc thành tích ưu tú, có lẽ bạn sẽ cảm thấy họ đã trưởng thành, tiến lên từng bước từng bước một mà thôi. Thế nhưng theo như quan sát của tôi thì ngay từ khi bắt đầu làm việc, họ đã rất có quyết tâm, mục tiêu cũng đặt ra rõ ràng hơn hẳn người khác. Cũng có nghĩa là trên con đường sự nghiệp luôn có một vạch xuất phát vô hình, bạn không chỉ phải thấy được nó mà còn phải cảm nhận được nó có ý nghĩa như thế nào với bạn.
* Nội dung trích từ cuốn sách "Mong Em Thật Hung Dữ Cũng Hãy Thật Dịu Dàng" tác giả Soa Y.
Nhịp Sống Kinh Tế