Có cùng nhau đi qua khó khăn, mới trân trọng nhau hơn khi giàu có. Tôi lấy chồng vào năm 20 tuổi, cái tuổi đẹp nhất đời con gái. Khi cầu hôn, anh không thề non, hẹn biển gì chỉ bảo "cả đời này anh hứa sẽ luôn bên cạnh em, trừ khi nào em không còn cần anh nữa". Thế là tôi đồng ý ngay mà không biết rằng sóng gió đang chờ phía trước.
Sau khi đăng ký kết hôn và đang chuẩn bị cho lễ cưới thì việc kinh doanh của anh gặp khó khăn, không thu được tiền, nên chúng tôi đành hủy đám cưới. Thời buổi đó quê tôi cũng cay nghiệt lắm. Người ta bảo nhau "con ông bà nhà ấy cuốn gói theo trai rồi". Tôi biết ba mẹ thời điểm đó cũng rất buồn lòng, nhưng ông bà tin tưởng con gái mình không chọn lầm người.
Về sống với nhau ba tháng thì tôi có thai. Sinh con xong là cả quá trình khó khăn của hai vợ chồng. Công việc của anh ngày càng đi xuống, nợ nần ngân hàng chồng chất. Dù khó khăn nhưng anh chưa bao giờ nản lòng, anh lo lắng đến sụt đi mấy kg. Mẹ chồng thương, muốn cầm cố đất giúp, nhưng anh từ chối. Muốn tự mình cáng đáng vì chúng tôi luôn nghĩ cha mẹ nuôi khôn lớn là đã mang ơn lắm rồi, nên không muốn làm khổ gia đình hai bên nữa.
Lúc ấy, tôi mới sinh xong nên chỉ ở nhà chăm con, không phụ được gì cho anh. Thấy chồng nặng gánh gia đình, lại thêm nợ nần, tôi cũng xót lắm. Thời buổi đó, tôi gần như bị trầm cảm, chúng tôi chỉ biết an ủi nhau khó khăn nào rồi cũng qua. Cuối cùng, sau bao năm cố gắng không ngừng nghỉ, chúng tôi cũng trả hết nợ nần, có nhà cho thuê, có xe hơi để đi, chồng tôi cũng không tiếc tiền giúp ba mẹ vợ xây nhà.
Giờ cuộc sống của vợ chồng tôi tạm gọi là viên mãn, dù không quá giàu sang. Tôi chỉ cầu mong gia đình mình có thể an yên sống bên nhau hết cuộc đời mà thôi.