Tôi có thể tặng điện thoại xịn cho cả nhà từ vợ, ba mẹ, em gái nhưng chưa bao giờ chi quá 4 triệu cho điện thoại của mình. Thích Apple Watch nhưng sau khi cân nhắc tôi không mua vì thấy không cần dùng. Giày tập thể dục của tôi là hàng giảm giá cho đôi rẻ nhất. Tôi chọn tập thể dục ngoài công viên, tự mua tạ tập thay vì vào phòng gym. Tôi luôn chiều khi vợ thích ăn nhà hàng, còn bữa sáng thường xuyên của tôi là xôi, bánh mì, bánh bao. Tôi không hút thuốc, không cờ bạc, không nhậu nhẹt nhiều, trưa tối ăn cơm vợ nấu; bạn bè chí cốt ở nước ngoài nên ít tụ tập.
Chi phí cho bản thân tôi chỉ vào khoảng một hai triệu đồng mỗi tháng, bao gồm ăn sáng, nạp tiền điện thoại, xăng xe. Mỗi tháng sau khi nhận lương, tôi chuyển hết cho vợ, chỉ giữ lại cho mình số lẻ khoảng 5 triệu, chủ yếu trả điện nước, tiền đi chơi cuối tuần ở trung tâm thương mại.
Gần đây, tôi thấy mất động lực kiếm tiền, chỉ xem tiền là những con số. Tăng lương tôi cũng không có cảm giác vui, bị trừ thuế nhiều cũng không thấy mất mát. Tôi lo rằng trạng thái này kéo dài sẽ ảnh hưởng không tốt đến bản thân. Tuy nhiên, thói quen chi tiêu như trên dường như đã ngấm vào máu của mình. Hễ cần chi tiêu gì cho bản thân là tôi suy ngẫm, cuối cùng chọn giải pháp không tiêu hoặc tiêu cách rẻ nhất. Tôi không cảm nhận được niềm vui từ việc tiêu tiền. Rất mong nhận được sự chia sẻ của mọi người về trường hợp của tôi. Cảm ơn rất nhiều.
Châu