(1) Tôi quyết định từ bỏ...
Mười mấy năm trước, tôi đã tham gia một lớp đào tạo tin học. Lớp sơ cấp chỉ dạy những cái đơn giản nhất như khởi động và tắt máy, giới thiệu về bàn phím, khi kết thúc khóa học một phút có thể gõ được 60 từ là qua môn.
Lớp học cách rất xa nhà trọ của tôi, mỗi chủ nhật, tôi mất một giờ đi xe buýt để đến lớp học và sẽ mất thêm một giờ nữa để quay về. Một ngày nghỉ duy nhất trong tuần đều dành cho lớp học máy tính.
Sau khi lớp sơ cấp kết thúc, nhiều người đăng ký học tiếp lớp trung cấp còn tôi thì lại do dự. Lúc đó là vào đúng hè, tôi phải ngồi trên xe buýt vào mỗi buổi chiều dưới trời nóng bức như nghẹt thở.
Một lý do khác là lớp trung cấp cần một khoản học phí không nhỏ, với mức lương không cao như tôi, nếu tiếp tục học, chắc chắn tôi phải giảm một nửa tiền ăn của mình trong một thời gian.
Dù sao, trong thời gian này, tôi không có nhu cầu sử dụng máy tính. Sau này khi tôi có cơ hội tốt thì sẽ tiếp tục học, bây giờ làm khó bản thân làm gì?
Vì thế tôi quyết định từ bỏ.
Thật không ngờ, năm năm sau, tôi chuyển đến Sài Gòn để tìm việc, tôi xin vào một công ty mới, ông chủ dẫn tôi vào văn phòng và chỉ tay vào một chiếc máy tính hoàn toàn mới, hỏi tôi: Bạn có biết sử dụng máy tính không? Tôi gật đầu một cách ngập ngừng.
Tuy nhiên, sau khi bật máy tính, tôi hoàn toàn bị mù mờ bởi công việc ông chủ giao cho, tôi không biết làm gì ngoài việc gõ chữ đơn giản. Vào thời khắc đó, tôi hối hận không kịp vì bản thân năm đó đã từ bỏ việc tiếp tục học máy tính.
Tôi không ngờ rằng rào cản mà lúc đầu tôi không muốn trải qua, năm năm sau, nó lại một lần nữa xuất hiện trước mặt tôi, hơn nữa lại làm tôi ngã rất đau.
(2) Tôi không làm được...
Trong thời gian này, tâm trạng của cô em họ không được tốt lắm, bởi vì cô ấy đã lỡ mất cơ hội ký một hợp đồng làm ăn lớn.
Thực tế, trong số tất cả các đối thủ cạnh tranh thì công ty của em họ tôi là có thực lực nhất. Lúc đầu, khi tiếp xúc với giám đốc Tiến, chủ dự án, em họ tôi đã cảm thấy rõ ràng rằng cô ấy đang nắm chắc phần thắng.
Thật không ngờ, giữa chừng giám đốc Tiến lại dẫn vợ mình vào để cùng bàn về hợp đồng. Vợ của giám đốc Tiến là người Mỹ, với vốn tiếng anh "nghèo nàn", em họ tôi hầu như không có cách nào có thể giao tiếp lưu loát với cô ấy.
Các đối thủ khác đã sử dụng tiếng Anh lưu loát để nói chuyện với vợ của giám đốc Tiến và cuối cùng họ đã ký thành công hợp đồng.
Lúc đi học, tiếng Anh em họ vốn không tốt. Cũng bởi vì điểm số tiếng Anh không cao nên em họ đã không trúng tuyển vào trường đại học trọng điểm mơ ước. Sau đó theo học tại một trường đại học khác, em họ vì muốn bù đắp vốn tiếng Anh nên mới đăng kí lớp học cấp tốc ngắn hạn.
Trong vài ngày đầu tiên, cô dậy sớm và bắt đầu viết lên bảng từ vựng, đọc tài liệu tiếng Anh nhưng cô nhanh chóng trở nên chán nản. Mỗi ngày đối diện với những từ vựng khô khan cô thật sự không hứng thú nổi.
Một số bạn cùng lớp cười cô ấy và nói rằng, tất cả họ đều học đại học rồi: tại sao còn làm khó bản thân như vậy?
Quả nhiên, kiên trì không được bao lâu cô ấy đã từ bỏ.
Em họ nói với sự bực bội rằng, nếu lúc học đại học chịu khó chịu khổ bù đắp vốn tiếng anh, thì ngày hôm nay chắc chắn sẽ ký được hợp đồng.
Rõ ràng là có cơ hội tốt, nhưng do sự lựa chọn ban đầu không tốt, vì vậy mới dẫn đến nỗi buồn ngày hôm nay. Bạn ăn cắp sự lười biếng, sẽ một ngày nó trở thành một cái tát vào mặt bạn, câu này quả thực không sai.
(3) Tôi không nỡ làm khó bản thân
Nhiều người quen thuộc với những lời của một người nổi tiếng trên mạng: Khi bạn 15 tuổi, bạn nghĩ bơi lội rất khó khăn và bạn đã từ bỏ. Khi 18 tuổi bạn gặp một người bạn thích và người đó mời bạn đi bơi, bạn chỉ có thể nói, "Tôi không biết bơi". Khi bạn 18 tuổi, cảm thấy tiếng Anh rất khó nên bạn đã từ bỏ. Ở tuổi 28, bạn có một công việc tuyệt vời nhưng cần làm việc bằng tiếng Anh. Bạn chỉ có thể nói, "Tôi không làm được".
Ban đầu chúng tôi chọn từ bỏ vì chúng tôi không muốn làm khó chính mình. Ai không muốn sống một cuộc sống dễ dàng mà không có gánh nặng? Nhưng nhiều việc, bạn phải tự ép buộc bản thân.
Như một kết quả của sự trốn tránh, một ngày nào đó, khi bạn đột nhiên rơi vào một cái hố, bạn mới phát hiện ra rằng cái hố đã xuất hiện ngay trước mặt bạn, bạn đã không lấp đầy nó trong thời gian qua mà lại chọn đi bộ xung quanh.
Mọi người luôn chọn sống thoải mái và sống không chịu áp lực. Tuy nhiên, sau này đột nhiên phát hiện ra, ban đầu những người gặp phải khó khăn và sẵn sàng làm khó bản thân thì sau này sẽ ngày càng thuận lợi.
Còn người nào ban đầu chọn sống một cách buông thả bản thân, sống một ngày thì thoải mái một ngày, sau này đều phải liên tục vật lộn trong cuộc đời mình.
Khi bạn chọn cách từ bỏ bản thân, cơ hội của bạn trong tương lai cũng sẽ từ bỏ bạn. Nếu bạn không nỡ làm khó chính mình, đừng đổ lỗi cho cuộc sống vì đã gây khó dễ cho bạn.
Cuộc sống giống như sửa chữa một con đường, có người sẵn sàng nỗ lực để xóa bỏ các chướng ngại vật và lấp đầy các hố ngay từ đầu, vì vậy con đường tương lai sẽ trở nên mịn màng và thoải mái dễ đi. Tuy nhiên, một số người thích bỏ qua các chướng ngại vật và không muốn làm việc chăm chỉ để sửa chữa đường xá, trong tương lai, chắc chắn sẽ bị vấp ngã hoặc tự mình rơi vào hố sâu.
Cách để yêu bản thân không phải là sớm chọn thoải mái, mà ngay từ đầu phải dọn đường cho chính mình, như vậy những ngày sau chúng ta mới có thể an tâm nhìn ngắm phong cảnh.
Tất cả những người không nỡ làm khó bản thân mình, cuối cùng cuộc sống sẽ làm khó lại. Cuộc sống không dễ dàng, nhưng cuộc sống lại rất công bằng.
Theo Thảo Hiền/Trí thức Trẻ