"Mai mình sẽ bắt đầu", ngày qua ngày tôi tự nhủ với bản thân như thế. Khi ấy, tôi không biết rằng Ngày Mai chỉ có thể tìm thấy trong tờ lịch của những kẻ ngốc.
Tôi năm nay 35 tuổi, trải qua khá nhiều vấp váp, sai lầm, thăng trầm trong cuộc sống cũng như trong công việc. Tôi cũng đã từng trải qua các giai đoạn khủng hoảng tuổi 20, 25 và đáng lẽ sẽ bước vào khủng hoảng tuổi 35 giống như rất nhiều người khác. Nhưng may mắn, tôi đã sớm thức tỉnh và giác ngộ, nhận ra việc phải thay đổi bản thân ngay lập tức để có thể ung dung trước các biến số của đời sống. Một trong những kỷ luật quan trọng tôi rèn giũa cho bản thân, đó là việc lập mục tiêu và kế hoạch.
Tôi hỏi bạn nhé, đã bao giờ bạn nghĩ trong 5 năm tới mình sẽ làm gì chưa? Mục tiêu công việc lúc này của bạn là gì? Bạn định giảm cân, tập gym, bỏ thuốc lá. Bạn có trả lời được câu hỏi: "Tôi muốn đạt được gì vào cuối ngày hôm nay" không? Nếu những mục tiêu đó vẫn dừng ở mức dự định, câu hỏi...thì tôi dám đảm bảo, cuộc sống của bạn sau này sẽ phải trả giá đắt.
Nếu bạn muốn đạt được thành công, bạn cần phải đặt ra mục tiêu để quản trị cuộc đời của mình. Nếu không có mục tiêu, bạn sẽ thiếu tập trung và định hướng. Thiết lập mục tiêu không chỉ giúp bạn điều khiển định hướng của cuộc sống mà còn là chuẩn mực để xác định xem bạn có đang thực sự thành công hay không.
Thử nghĩ xem: Có một triệu đô la trong ngân hàng sẽ là bằng chứng của thành công nếu một trong các mục tiêu của bạn là tích lũy của cải. Còn nếu mục tiêu của bạn là làm từ thiện thì việc giữ tiền trong tài khoản lại trái với định nghĩa thành công của bạn.
Để thực hiện mục tiêu bạn còn cần phải biết cách thiết lập chúng. Bạn không thể chỉ nói: "Tôi muốn" và mong chờ phép màu xảy ra được vì thiết lập mục tiêu là một quá trình lâu dài bắt đầu bằng việc xem xét cẩn thận những gì bạn muốn đạt được và kết thúc với rất nhiều khó khăn phải hoàn thành. Dưới đây là bài phân tích sự khác biệt giữa việc sống - làm việc có mục tiêu và không có mục tiêu, từ đó dẫn tới việc thay đổi nhận thức tận sâu bên trong. Bạn sẽ thấy, cuộc đời mình hoàn toàn khác biệt nếu được lập trình, lên kế hoạch rõ ràng và từng bước thực hiện chúng.
- 01 -
Trong quá khứ, khi muốn đạt đến bất kỳ mục tiêu nào dù lớn hay nhỏ, dường như tôi chẳng thể làm gì hơn là mò mẫm trong sự ngu dốt. Bởi lẽ, tôi có rất ít niềm tin vào năng lực của bản thân. Tôi tự hỏi bản thân tại sao phải đặt ra những mục tiêu nhỏ bé và tầm thường chỉ để thỏa mãn năng lực thấp kém của mình. Làm như vậy có tạo ra sự khác biệt nào về tổng thể không? Và thế là mỗi ngày tôi lại loạng choạng bước ra thế giới không có phương hướng lẫn động cơ chỉ hi vọng sống sót đến cuối ngày.
Tôi quả quyết một cách dối trá với bản thân rằng tôi chỉ đang chờ đợi một khoảnh khắc thích hợp hoặc một vận may để thay đổi mà không thể tin tưởng dù chỉ một chút rằng tương lai sẽ khác với quá khứ. Trôi nổi từ ngày này qua ngày khác thì vô cùng dễ chẳng cần đến kỹ năng hay nỗ lực, cũng chẳng đối diện với nỗi đau. Trong khi đó việc đặt mục tiêu cho một ngày, một tuần hoặc một tháng và đạt được những mục tiêu đó lại là điều chưa bao giờ dễ dàng.
"Mai mình sẽ bắt đầu", ngày qua ngày tôi tự nhủ với bản thân như thế. Khi ấy, tôi không biết rằng Ngày Mai chỉ có thể tìm thấy trong tờ lịch của những kẻ ngốc. Vì không nhìn thấy sai lầm dại dột của mình và không hiểu biết đủ, tôi đã lãng phí cuộc đời trong sự khoan thai và nếu không nhận được, chắc hẳn tôi vẫn sẽ trì trệ cho đến khi mọi việc đã quá muộn.
Giữa muộn và quá muộn có một khoảng cách vô cùng lớn.
- 02 -
Tôi đã sống trong hẻm hóc của sự ngu dốt bởi không có mục tiêu. Lúc nào cũng dự định đổi mới và làm cho cuộc sống tốt đẹp hơn nhưng chưa bao giờ có thời gian để bắt tay vào thực hiện. Việc này thực ra chẳng khác nào hoãn ăn uống, ngủ nghỉ từ ngày này qua ngày khác cho tới khi cái chết tìm đến.
Suốt nhiều năm trời, giống như nhiều người khác, tôi đã tin chắc rằng những mục tiêu xứng đáng duy nhất là những mục tiêu hoành tráng với thật nhiều phần thưởng: Vàng bạc, danh vọng và quyền lực. Tôi đã sai lầm biết bao.
Giờ đây tôi đã biết rằng người khôn ngoan không bao giờ đặt mục tiêu quá lớn. người khôn ngoan sẽ gọi những mục tiêu lớn là ước mơ, tôi nâng niu và gìn giữ chúng trong tim – nơi người khác không thể tìm thấy và chế nhạo. Rồi đón chào những mục tiêu dành cho ngày hôm đó, và trước khi đi ngủ, đảm bảo rằng mình đã hoàn thành tất cả kế hoạch trong ngày.
Chẳng bao lâu sau, các thành tựu của mỗi ngày được tích tiểu thành đại như loài kiến xếp chồng những hạt cát để rồi cuối ngày xây dung một tòa lâu đài đủ rộng để chứa đựng bất kỳ giấc mơ nào.
Trên thực tế, điều này không khó thực hiện. Một khi ta học được cách kiểm soát sự nóng vội và biết cách đối phó với cuộc sống từng ngày một. Tôi có thể làm điều đó. Tôi sẽ làm điều đó.
- 03 -
Có được thói quen đặt ra mục tiêu và hoàn thành nó nghĩa là ta đã đành được một nửa thành công. Ngay cả những việc làm tẻ nhạt nhất cũng sẽ trở nên dễ chịu hơn nếu mỗi ngày tôi thực hiện chúng với niềm tin rằng mỗi công việc, dù tầm thường và đơn điệu đến mấy, đều sẽ đưa đến gần với ước mơ của mình hơn. Thật là một cách thoải mái để tiếp tục tiến lên trong cuộc sống!
Bởi nếu mỗi sáng không mang tới niềm vui mới giúp tôi tận hưởng việc hoàn thành mục tiêu trong ngày, hoặc mỗi tối không cho tôi được sự mãn nguyện khi hoàn thành những mục tiêu ấy, thì cuộc sống qua một ngày liệu có ý nghĩa gì.
Giờ đây tôi tin rằng cuộc sống có thể vô cùng vui vẻ, như niềm vui của những đứa trẻ đùa vui khi một người thức dậy và biết rằng có một con đường rõ rằng đang chờ đợi họ phía trước. Giờ đây tôi biết mình đang ở đâu. Tôi cũng đã biết cái đích mà mình mà muốn những mục tiêu này đưa đến là đâu.
Ngày mai tôi sẽ có mục tiêu, và ngày hôm sau, và ngày hôm sau nữa. Tôi sẽ không bao giờ chào đón bình minh mà không có kế hoạch.
Đã có một thời tôi mặc cả từng đồng lẻ với cuộc sống, dù vậy, cuộc sống vẫn chẳng trả thêm cho tôi xu nào. Nhưng những năm tháng dốc sức vì vài đồng còm của tôi đã kết thúc rồi. Giờ tôi đã hiểu ra rằng, bất kỳ mức lương nào tôi yêu cầu, cuộc sống cũng luôn sẵn sàng chi trả.
Mặt trời không soi sáng lên tôi chỉ để phản chiếu nỗi buồn của ngày hôm qua. Quá khứ đã bị chôn vùi và tôi suýt nữa đã cho phép bản thân bị chôn vùi cùng với nó. Giờ thì tôi không khóc nữa, hãy để ánh mặt trời chiếu rọi lên những triển vọng của ngày mai… và lên cả tôi nữa. Sống có mục tiêu, có định hướng, tôi thấy như được soi chiếu dưới ánh mặt trời, con đường đi tới thênh thang và rộng mở. Việc của tôi là tận tụy, kiên trì đi tới đích mà thôi. Tôi đã đưa ra một nguyên tắc cho đời mình, và nghiêm cẩn thực hiện nó: Tôi sẽ không bao giờ chào đón bình minh mà không có kế hoạch.
*Bài viết dựa theo quan điểm của tác giả, tham khảo cuốn sách The Greatest saleman in the World của Og Mandino
Ngọc Tú
Theo Trí Thức Trẻ