Didier Deschamps đã đi vào lịch sử như một huyền thoại. Đâu là điểm đáng nhớ về con người này? Ông ấy là kẻ bóp chết sự mộng mơ.
Ẩn mình chờ thời
Didier Deschamps từng “được” đặt cho một biệt danh nhưng biệt danh đó không bao giờ là sự ca ngợi cả. Eric Cantona từng nói: “Bạn có thể tìm thấy cầu thủ dạng như Deschamps ở mọi góc phố. Cái tầm ấy thì không hơn thằng xách nước là bao”. Nhận xét này nhằm vào phong cách và tài năng chơi bóng của “thằng xách nước” (ông là một tiền vệ phòng ngự). Mặt khác, nó cũng phần nào nói lên tính cách của vị thuyền trưởng này: hòa tan nhạt nhòa trong đám đông, hành động chừng mực, thầm lặng cống hiến cho tập thể và ít khi biểu lộ cảm xúc.
Tuy nhiên, xét về mặt danh hiệu thì Didier Deschamps có vẻ như lấn át hoàn toàn King Eric. Thậm chí, ông đã đạt tới tầm của các huyền thoại vĩ đại nhất. Deschamps là một trong ba cầu thủ hiếm hoi xưa nay từng mang băng thủ quân và nhận cúp ở cả 3 giải đấu lớn mà các cầu thủ chuyên nghiệp đều mơ ước: World Cup, EURO, Champions League.
Didier Deschamps vô định World Cup với tư cách cầu thủ và huấn luyện viên. Nguồn: Reuters
Xét về mặt chiến lược cá nhân, Didier Deschamps đã “ẩn mình chờ thời” rất tốt. Thú thực, ngay cả bản thân người viết cho đến trước khi trận chung kết World Cup 2018 diễn ra cũng không để ý ông ấy là ai.
Rõ ràng Didier Deschamps không cần phải tập trung sự chú ý của truyền thông vào mình. Ông thừa khôn ngoan để hiểu rằng càng bị soi thì càng áp lực mà thôi. Rõ ràng bài học của Didier Deschamps cũng rất bổ ích cho giới đầu tư.
Huyền thoại đầu tư George Soros hiểu rất rõ điều này. Ông luôn muốn thông tin về công ty của mình càng ít xuất hiện trên các phương tiện truyền thông càng tốt. Thậm chí truyền thông từng mô tả ông là một người không bao giờ để lộ hành tung và giữ khoảng cách, bí mật ngay cả với các đối tác, trợ lý của mình.
Soros từng nói: “Bạn đang giao dịch với thị trường nên bạn phải giấu tên tuổi của mình”. Nhà đầu tư không phải là ca sĩ hay diễn viên. Đừng bao giờ mơ mộng về sự nổi tiếng!
Đừng đầu hàng trước nghịch cảnh
Không chỉ có Eric Cantona coi thường Deschamps mà ngay cả những người khác cũng như thế. Con đường ông đi dường như luôn giăng đầy những nghịch cảnh. Trên khuôn mặt nhăn nheo đó luôn hiện diện thường trực một nỗi buồn.
Khi còn dẫn dắt Monaco, Deschamps đưa đội bóng này đến vị trí á quân nước Pháp mùa giải 2002-2003. Sau đó, ông làm nên kỳ tích ở Champions League mùa giải 2003-2004 khi vào đến chung kết. Tuy nhiên, ông thua cuộc và hoàn toàn bị che mờ bởi người đồng nghiệp cá tính Jose Mourinho. Kể từ đó, Mourinho bước ra ánh sáng và đi lên đỉnh cao còn Deschamps phải ra đi lặng lẽ vào năm 2005.
Didier Deschamps và Jose Mourinho. Nguồn: FIFA
Sau đó, ông đến với Juventus khi đội bóng này bị giáng xuống chơi ở Serie B. Chả ai thèm dẫn dắt đội bóng như vậy cả nên người ta mới tìm tới Deschamps gần như vô danh, da mặt nhăn nheo và đầy vẻ chịu đựng. Cầu thủ chủ lực khi đó là Zlatan Ibrahimovic coi thường ông đến mức vẫn ngồi chơi game, đọc truyện bất chấp ông yêu cầu ra sân tập. Cố gắng mãi mới đưa Juventus lên Serie A thì ông lại bị đâm sau lưng. Lãnh đạo của Juventus mời về Claudio Ranieri, một huấn luyện viên có tên tuổi hơn ông. Họ tàn nhẫn vứt bỏ người đàn ông đã cùng nếm mật nằm gai với mình.
Bị phản bội, Deschamps bỏ đi và trôi dạt đến Marseille. Nhưng trong những năm sau đó cả thế giới lại chỉ nói đến Jose Mourinho với Inter Milan gai góc và Pep Guardiola với Barca thần thánh. Chả ai chú ý đến người đàn ông tội nghiệp và nhỏ bé ở nước Pháp cả.
Năm 2012, Deschamps bắt đầu huấn luyện đội tuyển Pháp. Đời ông đi lên từ đây. Ông đưa Pháp đi đến tứ kết World Cup 2014, trở thành á quân EURO 2016 và vô địch World Cup 2018. Sau bao nhiêu khinh rẻ, bao nhiêu nỗi buồn, bao nhiêu chà đạp, ông đã trở thành ngôi sao sáng nhất. Chỉ có Franz Beckenbauer, Mario Zagallo mới có thể so sánh được với ông. Nếu như ở Đức người ta gọi Franz Beckenbauer là hoàng đế thì ở Pháp dân tình cũng đang nói về Didier Deschamps như là một Napoleon của bóng đá.
Trong quá trình đầu tư cũng như trong cuộc sống bạn sẽ gặp rất nhiều khó khăn, thử thách. Đôi lúc, bạn sẽ thấy cuộc sống này thật ngột ngạt, mệt mỏi và quá nhiều sức ép. Những lúc ấy, bạn hãy nhớ đến Didier Deschamps và đừng bỏ cuộc!
Bịt kín các kẽ hở
Một người có thể đánh bại Argentina với Lionel Messi, Uruguay với Luis Suarez và Diego Godin, Bỉ với Eden Hazard và Kevin De Bruyne, Croatia với Luka Modric thì dứt khoát không thể là một người tầm thường.
Kỹ thuật siêu đẳng của Messi cũng hay. Hệ thống phòng ngự của Uruguay cũng tốt. Ý chí của người Croatia cũng rất đáng khâm phục. Nhưng người chiến thắng cuối cùng phải là kẻ thực dụng nhất và đôi khi phải chơi bẩn khi cần thiết. Tuyển Pháp của Didier Deschamps không tấn công ồ ạt cũng không tạo ra những cảm xúc quá thăng hoa. Họ không cho phép đối phương tìm được các sai sót rồi kết liễu họ một cách từ từ, đau đớn.
Warren Buffett và George Soros là hai con người hoàn toàn đối lập nhau từ ngoại hình, tính cách đến triết lý đầu tư. Tuy nhiên, họ giống nhau đến kỳ lạ ở một điểm: “Không được phép để mất tiền”. Thay vì ngồi mơ mộng về những khoản lãi khủng trong tương lai, nhà đầu tư phải liên tục tự cảnh tỉnh chính mình, bịt kín các kẽ hở và rà soát các rủi ro có thể xảy ra để tiếp tục sống sót trên thị trường khắc nghiệt này.
Thực dụng đến tàn nhẫn, chơi bẩn khi cần thiết
Các cầu thủ Pháp có tuổi đời trung bình trẻ thứ hai trong kỳ World Cup lần này. Tuy nhiên, họ không hề ngây thơ. Antoine Griezmann không ngại ăn vạ kiếm quả đá phạt. Kylian Mbappe chấp nhận ăn thẻ vàng nhằm câu giờ. Lucas Hernandez xé rách áo đối thủ để ngăn chặn một đợt phản công nguy hiểm. Olivier Giroud sẵn sàng nhận danh hiệu “Chân gỗ vàng” để làm tường cho đồng đội.
Siêu chân gỗ Olivier Giroud. Nguồn: Metro
Chúng ta cũng thường thấy lúc cuối trận các cầu thủ Pháp rất hay tranh thủ “nằm nghỉ” mỗi khi có va chạm hay tranh thủ ôm hôn thắm thiết nhau, vẫy tay chào khán giả rất nhiệt tình khi bị thay ra làm tốn rất nhiều thời gian.
Họ không cần trơ trẽn diễn sâu lăn lộn như Neymar, cũng không cần thô bạo chặt chém như Uruguay. Họ là những kẻ chơi bẩn lịch sự, “chơi xấu kiểu Pháp” và cũng là kẻ bóp chết sự mộng mơ của đối thủ. Họ sẵn sàng nghe những lời chửi bới từ đối thủ cũng như từ cổ động viên nhà. Deschamps hiểu rằng chiến thắng là tất cả. Ông không cần phải làm đẹp lòng một cá nhân nào. Chức vô địch mới chính là chân lý.
Phải có niềm tin tuyệt đối vào cổ phiếu
Didier Deschamps luôn tin tưởng 100% vào các cầu thủ của mình. Khi Didier Deschamps quyết định sử dụng Benjamin Pavard ở vị trí hậu vệ phải thì cầu thủ này còn rất non kinh nghiệm và mới ra sân 6 lần trong màu áo tuyển Pháp. Nhưng quyết định dũng cảm này đã đem lại thành công lớn. Bên cạnh việc đem lại sự vững chắc cho hành lang phải, Pavard còn là mũi tấn công sắc bén và phối hợp tốt với Kylian Mbappe.
Câu chuyện của Lucas Hernandez cũng tương tự. Didier Deschamps giam Benjamin Mendy trên ghế dự bị và trao niềm tin cho Hernandez. Kết quả anh là người tắc bóng tốt nhất của Pháp và tạo ra rất nhiều cơ hội ngon ăn cho đồng đội.
Paul Pogba cũng thế. Anh có một mùa giải trắc trở, khó khăn ở MU nhưng Deschamps vẫn bảo vệ anh. Sự tin tưởng của ông đã khiến anh trở thành một con người mới. Pogba trở nên trách nhiệm và biết hi sinh vì lợi ích đội bóng hơn.
Nhà đầu tư cũng cần học Deschamps ở điểm này. Nếu nhà đầu tư là huấn luyện viên thì cổ phiếu chính là cầu thủ. Sau khi đã nghiên cứu kỹ về mặt cơ bản và lựa chọn cổ phiếu thì việc còn lại là phải tin tưởng tuyệt đối cổ phiếu của mình cho đến ngày hái quả. Chính niềm tin sắt đá ấy đã tạo nên Irving Kahn, Benjamin Graham, Warren Buffett…
May mắn không tự đến với kẻ có tâm lý yếu
World Cup có thể là lễ hội đối với các cổ động viên, cũng có thể là lễ hội của các cầu thủ nhưng dứt khoát không phải là lễ hội của các huấn luyện viên. Đối với họ, bóng đá không phải là lãng mạn như làm thơ, không thăng hoa như nghe nhạc mà là sự tính toán tranh đấu liên tục không thôi. Bất kể anh đá hay thế nào, cống hiến ra sao thì tất cả những thứ đọng lại cuối cùng chỉ là chiếc cúp vàng vô địch.
Nhiều người bảo Pháp ăn may khá nhiều ở World Cup 2018. Bàn thắng của Benjamin Pavard vào lưới Argentina thì bảo sút bừa rồi tự nhiên vào lưới. Phạt đền trong trận chung kết thì bảo trọng tài thiên vị. Xin thưa rằng không có một đội nào có thể hai lần vào đến hai trận chung kết quan trọng (EURO và World Cup) trong vòng 2 năm mà chỉ thuần túy dựa vào ăn may. Thần may mắn liệu có thể tự mình đánh bại được đội có ngôi sao sáng nhất (Argentina), đội phòng thủ chặt chẽ nhất (Uruguay), đội tấn công tốt nhất (Bỉ) và đội có ý chí kiên cường nhất (Croatia) hay không?
Hãy nhìn trận bán kết giữa đội tuyển Anh và Croatia. Tuyển Anh cũng may mắn ghi bàn ngay đầu hiệp 1 đấy nhưng tại sao lại vẫn bị thua ngược? Còn chẳng phải do yếu bóng vía sao! Ngay cả Didier Deschamps cũng đã thừa nhận sau trận chung kết: “Pháp không hay hơn nhưng thắng nhờ sức mạnh tâm lý”.
Đã có biết bao nhà đầu tư cắt lỗ đúng đáy vì tâm lý lo sợ được mất. Không phải cứ học nhiều, biết nhiều là tâm lý mạnh. Điều này cần phải được hun đúc theo năm tháng và rèn luyện theo thời gian. Các chim lợn, bìm bịp luôn biết cách hù dọa mọi người theo nhiều cách khác nhau. Điều nhà đầu tư cần làm là giữ vững tay chèo để vượt qua sóng gió bằng cách bám sát vào phương pháp phân tích của bản thân.
Đội tuyển Pháp vô địch World Cup 2018. Nguồn: CBS Sports
Thế Phong
FILI
Link nội dung: https://thuongtruong24h.vn/hay-bop-chet-su-mong-mo-a37502.html