Cựu đặc nhiệm Navy Seal: Có những thứ còn đáng sợ hơn bị bắn và tra tấn...

Dưới đây là tâm sự của Brandon Webb, một cựu đặc nhiệm Navy Seal về chặng đường đầy chông gai vượt qua nỗi sợ hãi để đến với thành công.

Đã 05 năm rồi kể từ khi tôi xuất ngũ, phần lớn thời gian đó dành cho việc xây dựng Wind Zero, liên doanh kinh doanh hàng triệu USD của tôi. Tôi đã đổ về tất cả giá trị thực của mình, số tiền tôi đã tiết kiệm trong nhiều năm, cũng như tiền của rất nhiều nhà đầu tư, bao gồm cả các thành viên trong gia đình, bạn bè từ quân đội, và nhiều hơn nữa. Tất cả những thứ này rồi cũng nổ tung. Và rồi vợ tôi nói với tôi rằng cô ấy sẽ rời đi. Và dành quyền nuôi con.

Có những nỗi sợ hãi như sợ rơi, sợ bay, chấn thương và chết chóc. Đối với tôi, những thứ vừa kể trên đều chẳng đáng sợ. Bạn có thể nói về bom và đạn suốt cả ngày; chết đuối hoặc bị ngập nước, bị bắn trong sa mạc núi cao ở Afghanistan, bị tra tấn trong một nhà tù ở Iraq. Đúng là chả có điều gì tốt đẹp cả. Nhưng điều này còn tồi tệ hơn, tình cảnh hiện tại của tôi đã vượt trên những nỗi sợ mà tôi vừa liệt kê.

Sợ thất bại. Tôi đã mất công việc kinh doanh, tiền tiết kiệm, và giờ là gia đình tôi. Việc gìn giữ mái ấm gia đình chính là lý do tôi rời khỏi quân đội ngay từ đầu. Không có gì trên thế giới quan trọng hơn con cái của chúng tôi. Nhưng rốt cuộc nghịch cảnh đã phải đến, cuộc đời đã cho tôi một quả chanh chua chát.


Cuộc hôn nhân cuối cùng đã vấp phải những rắc rối khó nhằn, đặc biệt là khoảng thời gian tôi phục vụ trong quân ngũ. Nhưng chúng tôi đã vượt qua tất cả, và tôi nghĩ chúng tôi đang ở một nơi khá tốt. Chúng tôi vừa ký hợp đồng thuê ở một nơi mới. Năm học sắp bắt đầu. Tôi sẽ huấn luyện cho Little League.
 

Tôi nghĩ về dòng cuối cùng của Gene Hackman trong kiệt tác của Clint Eastwood "Unforgiven". Hackman đóng vai Little Bill Daggett, cảnh sát trưởng Eastwood tham nhũng. Khi anh ta sắp chết, không tin vào cái chết của chính anh ta, anh ta nói, "Tôi không xứng đáng với điều này, chết như thế này. Tôi đang xây một tổ ấm ..." 

Đó là tôi, trong sự hoài nghi về sự sai lầm của chính tôi. Tôi đang xây dựng một gia đình. . . . 

Ngồi một mình với tờ đơn ly hôn đặt trên bàn trong một căn hộ hoàn toàn mới và rất trống rỗng, tôi đã chợt nghĩ đến việc gieo mình xuống sông từ cây cầu Colorado. Nhưng lý trí đã giúp tôi gạt bỏ suy nghĩ đó. Bên cạnh đó, cuộc sống của tôi vừa mới bắt đầu; Tôi muốn được xung quanh để xem toàn bộ câu chuyện kết thúc như thế nào. Suy nghĩ tiếp theo, vị trí dự phòng của tôi: tái ghi danh. Môi trường quân ngũ sẽ đưa tôi trở lại? Tất nhiên. Nhưng tôi chưa bao giờ được nhiều cho con đường dễ dàng, hoặc để đi lạc hậu. Loại bỏ cái đó nhanh như vậy. Vậy thì. . . gì? Tôi có thể tiếp tục ngồi đó trong nhà và giữ lấy sự xấu hổ, đắm mình trong thất bại. Hãy nhậu say cho quên hết ưu sầu, có lẽ? Gọi cho một người bạn và có một cuộc chạy đua cảm giác - xin lỗi - cho bản thân mình?


Hoặc tôi có thể buông bỏ tất cả những gì và đối mặt với thực tế của tình huống. Tôi buông tay ra, nhấc điện thoại lên và bắt đầu xử lý đống lộn xộn. Kéo ra khỏi đống đổ nát đó là cuộc sống của tôi, tôi đã thương lượng trong hợp đồng thuê của mình và bước vào một căn hộ nhỏ mà tôi có thể mua được. Tôi đã thực hiện một số cuộc gọi, hỏi xung quanh, và quản lý để tìm một công việc cao trả tiền trong ngành công nghiệp quốc phòng, mà tôi bám vào như người chết đuối vớ được phao. Bắt đầu trả lại một số khoản nợ cho gia đình và bạn bè, những người đã đầu tư vào việc kinh doanh thất bại của tôi.
 

Trong quá trình đào bới, tôi bắt đầu xem xét tất cả những điều tích cực mà tôi đã có được. Ba đứa con tuyệt vời, khỏe mạnh. Một người vợ cũ sẵn sàng làm việc với tôi. Và một công việc tuyệt vời. Công ty quốc phòng mà tôi đã làm việc cho tôi phụ trách điều hành một bộ phận, quản lý một chương trình phân loại với SOCOM (Special Operations Command), giúp đảm bảo rằng các kỹ sư xây dựng radio và thuật toán, và các thiết bị khác cho các lực lượng Spec Ops. Lisa, phó chủ tịch mà tôi đã báo cáo, là một nhà lãnh đạo tuyệt vời và là người cố vấn tuyệt vời, một người mà tôi đã ngưỡng mộ. Tôi đã được kết nối trong các mối quan hệ hữu ích và làm cho các mối liên hệ có thể dễ dàng tạo điều kiện cho một con đường sự nghiệp thăng tiến.


Vì vậy, tại sao, một vài tháng sau đó, tôi đã nghĩ đến việc rời khỏi công việc và bắt đầu một doanh nghiệp khác? "Bạn đang ra khỏi tâm trí sợ hãi của bạn?" bạn bè của tôi nói. "Bạn đã có một công việc tuyệt vời với lợi nhuận và lợi nhuận hấp dẫn và triển vọng tuyệt vời trên điện thoại di động! Có rất nhiều người sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để có những gì bạn có! "
Tôi phải thừa nhận, họ có một số ý đúng. Nhưng không ai trong số họ nắm được điều mấu chốt. Công việc thật tuyệt. Nhưng đó là một quả dừa.

Đôi khi bạn phải bỏ quả dừa để có được điều tốt đẹp hơn

Một người bạn của tôi từ Philippines nói với tôi rằng họ bẫy khỉ ở Philipines bằng quả dừa. Họ đào một cái hố, đặt một quả dừa trong đó; con khỉ chạm vào, nắm lấy quả dừa, và nó không thể nào rút tay ra được. Nếu muốn thoát ra, tất cả những gì nó cần phải làm là buông bỏ dừa. Nhưng nó không thực hiện điều đó. Tại sao ? Điều gì khiến tay của con khỉ đó siết lại? Nỗi sợ. Nó sợ mất đi những gì mình có. Vì vậy, nó cố nắm quả dừa - và mất đi tự do của mình.

Tôi không muốn giữ quả dừa và mất đi tự do. Điều gì ngăn cản mọi người lấy những rủi ro mà họ cần phải thực hiện để đạt được những điều họ mơ ước đạt được? Điều gì khiến mọi người bị mắc kẹt trong các mối quan hệ không hoạt động, trong các công việc buồn chán  mà họ ghét, hoặc thậm chí, như trong trường hợp của tôi, trong các công việc lương cao nhưng giữ chân bạn lại với những thứ gì đó thậm chí còn tốt hơn?


Họ không thể buông bỏ trái dừa được. Bạn có thể đạt được những điều tuyệt vời. Nhưng trước tiên bạn phải bỏ trái dừa ra. Nỗi sợ hãi làm chủ bắt đầu bằng một quyết định, sau đó tiến hành thông qua hoạt động thường ngày, 90% trường hợp, khi thời gian đến để thực hiện bước nhảy vọt, điều gì đó khiến mọi người không thể thực hiện được điều đó. Một cái gì đó họ đang cố nắm giữ.
Tôi hít một hơi dài. Hãy bỏ qua công việc tuyệt vời đó và lao vào một Startup khác.

Trong vòng một vài năm, tôi đã từ chối một đề nghị mua lại trị giá 15 triệu USD và đang trên đường tiến tới việc có một công ty trị giá gấp mười lần con số đó. Thay vì bị va chạm và đốt cháy, lần này doanh nghiệp của tôi là một thành công rực lửa. Có lẽ điều này đã không thể xảy ra nếu tôi vẫn còn đang nắm lấy quả dừa.

Ý Nhi/Theo Bussines Insider

Link nội dung: https://thuongtruong24h.vn/cuu-dac-nhiem-navy-seal-co-nhung-thu-con-dang-so-hon-bi-ban-va-tra-tan-a38103.html