Tôi đã sống nửa quãng đời với những trăn trở, nuối tiếc để rồi cuối cùng ngộ ra rằng "À, thì ra cuộc sống là như vậy và nó vốn dĩ phải như vậy."
Tôi sắp bước vào độ tuổi tứ tuần, nói cách khác thì tôi đã sống được một nửa đời người rồi. Tối hôm qua tỉnh dậy lúc nửa đêm, hồi tưởng lại quãng thời gian đã qua, cảm thấy có một vài chuyện vô cùng quan trọng, những chuyện như phải vận động nhiều, giữ gìn sức khỏe tôi không nói nhiều nữa, bây giờ muốn nói những chuyện khác, hi vọng những thứ tôi sắp chia sẻ sẽ có ích cho những người sắp bước vào độ tuổi này như tôi.
Một người thích đọc sách, họ có thể thỏa mãn nhu cầu học tập của bản thân, nhưng tất nhiên, không đọc sách cũng chẳng phải chuyện xấu, chỉ có điều nếu cứ chìm đắm quá vào hiện thực cuộc sống thì rồi sẽ có một ngày bạn nhận ra rằng tâm hồn của mình cằn cỗi đến mức nào.
Ví dụ như bạn có thể thông qua một quyển ký hay tiểu sử để hiểu biết về cuộc đời một con người. Bạn có thể đọc một quyển sách về tâm lý để hiểu rõ bản thân mình hơn.
Bạn có thể đọc một cuốn sách lịch sử để biết rằng cuộc đời của một con người dù có huy hoàng, hào hùng, vẻ vang ra sao thì rồi cũng sẽ chẳng tránh được sự vùi lấp của thời gian.
Đọc sách, khiến bạn ngao du, đi lại giữa lịch sử, tương lai, hiện thực, để rồi phát hiện ra rằng thì ra cuộc đời vẫn còn rất nhiều khả năng.
Vì vậy, đọc sách đối với mỗi người mà nói là liên tục chứ không hề có điểm dừng, không có khái niệm muộn màng khi bạn muốn bắt đầu đọc sách.
Một người không thể chịu đựng được sự cô độc thực ra là người rất cô đơn.
Rất nhiều người mỗi ngày đều tham gia các cuộc gặp mặt, tiệc tùng, họ không cách nào khiến bản thân mình trầm lại, yên tĩnh lại, bởi họ sợ phải ở một mình. Bởi vì họ sợ khi ở một mình họ sẽ lại suy nghĩ lung tung, lại phải tự mình đối thoại, vì vậy họ thích những nơi ồn ào, náo nhiệt, họ muốn có được cảm giác mình đang tồn tại.
Nhưng bạn biết không, cô đơn, thực ra là một trạng thái cuộc sống cao cấp hơn thôi, bởi nó dạy bạn cách quan tâm, chăm sóc hơn đến nội tâm của mình.
Rồi sẽ có một ngày bạn sẽ hiểu ra, không cần biết bạn nỗ lực ra sao thực ra chẳng có mấy người để ý. Rất nhiều người chỉ nhìn vào kết quả, quá trình của bạn có vất vả như nào thì cũng chẳng liên quan tới họ.
Tôi từng bị lỡ chuyến bay và còn bị thất lạc cả hành lý, sau đó phải ngồi xe buýt suốt đêm đến nơi hẹn để kịp sáng hôm sau 8h bắt đầu lên lớp, bởi tôi đã hứa với khách hàng của mình. Lúc đó tôi đã cảm thấy mình thật vĩ đại.
Nhưng khách hàng lại chỉ nói với tôi rằng: anh không cần thiết phải vội vã như vậy.
Vậy mới nói, bạn có vượt qua núi non hiểm trở, trèo đèo lội suối ra sao thì cũng không có ai hiểu được sự vất vả của bạn. Bạn có vẫy tay hô lớn cũng sẽ chẳng có bao người cùng chia sẻ niềm vui với bạn.
Suy cho cùng, đời người chính là sự cô đơn, bạn càng hiểu ra sớm bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu.
Cuộc sống ngắn ngủi, nếu không làm việc mình thích, há chẳng phải bạn có bận rộn đến mấy cũng chỉ là vô ích thôi sao? Chỉ khi làm việc mình thích, bạn mới có thể thực sự phát huy được hết khả năng tiềm ẩn của bản thân, mới gọi là đáng sống.
Có người nói tôi muốn mở một cửa hàng hoa, vậy sao bạn không mở đi? Họ nói là bởi không biết làm, không đủ điều kiện. Vậy tại sao bạn không tự tạo ra điều kiện cho mình?
Lúc trước, khi không viết ra được những bài viết hay, tôi từng đổ lỗi rằng do máy tính của mình vẫn chưa đủ xịn. Hàng ngày không đi chạy bộ, tôi từng đổ lỗi rằng vì tôi vẫn chưa mua được đôi giày thể thao mà mình thích. Lười không đi du lịch, tôi từng nghĩ rằng vì mình vẫn chưa mua được một chiếc máy ảnh ưng ý.
Tự tìm ra cho mình rất nhiều lý do làm cái cớ để không bắt đầu một việc nào đó. Nhưng thực ra chỉ là đang thiếu 2 chữ "quyết tâm".
Rất nhiều chuyện, chỉ cần bạn bước được bước đầu tiên thôi là đã có thể tiếp thêm rất nhiều động lực để bước những bước tiếp theo. Giống như việc đi du lịch vậy, nếu cảm thấy muốn đi nhưng vẫn "cảm thấy thế nào ấy" thì tại sao không bắt đầu bước đầu tiên bằng việc mua vé trước, dù sao thì đã bỏ tiền ra mua vé rồi thì bạn vẫn sẽ phải đi thôi đúng không nào?
Đừng nghĩ rằng mình phải làm vừa lòng tất cả mọi người, những mối quan hệ được bắt đầu và duy trì bằng sự nhẫn nhịn hay lấy lòng người khác sẽ chẳng bao giờ dài lâu. Cứ là chính mình, có vậy bạn mới có được những người bạn thực sự, mà những kiểu quan hệ như vậy mới là thứ lâu dài. Những người mà ai ai cũng đối xử tốt thì họ sẽ chẳng có được những người bạn thực sự.
Đừng có ai cũng coi là bạn bè, có nhiều mối quan hệ không nhất thiết là cứ phải ở thật gần nhau, mỗi ngày tiếp xúc với bao nhiêu người như vậy nhưng không phải ai cũng có thể trở thành bạn được, rất nhiều người chỉ dừng lại ở mức xin chào, tôi tên là gì gì đó, rất vui được gặp bạn, tạm biệt.
Càng lớn tuổi, bạn càng phải hiểu rõ một đạo lý, đó là bạn không thể sở hữu ai cả. Bạn thích một người, thích đến phát điên lên nhưng bạn cũng không thể chiếm hữu được họ, mỗi một người chỉ thuộc về bản thân họ, thứ bạn có thể làm chỉ có thể là ở bên cạnh họ mà thôi.
Sau khi yêu nhau, không ai có thể chắc chắn rằng sau này mình sẽ không gặp được một người khiến mình rung động hơn, giàu có hơn, xinh đẹp hơn, dịu dàng hơn, phù hợp với mong đợi của bản thân hơn, hiểu mình hơn, nếu là bạn, bạn sẽ ngay lập tức đầu hàng hay quyết không khuất phục?
Bởi vậy mới nói tình yêu không chỉ là sự rung động hay sự phấn khích mà nó là lời hứa. Bởi vì yêu nên bạn mới hứa, và bởi vì lời hứa này, dù trái tim có rung động thêm một lần nào nữa thì cũng sẽ biết dùng lý trí để suy nghĩ, để kiểm soát những cảm xúc không nên đó. Làm được như vậy chứng tỏ bạn đã trưởng thành rồi.
Tuổi càng lớn càng nên chuẩn bị tinh thần để tiếp nhận một vài hiện thực, ví dụ như việc cha mẹ già yếu qua đời.
Trước khi đó hãy tự hỏi bản thân mình xem liệu bạn đã báo đáp được công dưỡng dục cho cha mẹ chưa, bất kể là bên ngoài có phong ba bão táp ra sao thì khi trở về nhà bạn cũng sẽ mãi cảm thấy mình chỉ là một đứa trẻ.
Nếu một ngày nào đó mở cánh cửa ra nhưng không còn nhìn thấy những gương mặt thân quen mỉm cười với bạn nữa thì điều đó cũng có nghĩa là trên thế gian này đã không còn người yêu thương bạn vô điều kiện nữa rồi.
Ngoài cha mẹ ra, bạn bè cũng có thể rời xa bạn. Trên con đường nỗ lực xây dựng cuộc sống lý tưởng của bản thân, bạn sẽ nhận ra rằng một vài người bạn cũ đã rời xa bạn, họ hoặc là không theo kịp những bước chân của bạn nữa, hoặc là lựa chọn một con đường khác để đi.
Tất nhiên trên con đường đó cũng sẽ xuất hiện những người bạn mới, mỗi một quãng đường đời sẽ có những người bạn khác nhau ở bên cạnh bạn, bất kể là giai đoạn nào cũng hãy trân trọng những tháng ngày được đồng hành cùng bên nhau đó, có thể cùng nhau đi đến cuối cùng hay không, không phải miễn cưỡng là được.
Bạn bè có thể rời xa, người yêu cũng vậy. Người tôi yêu nếu muốn rời xa tôi, tôi chỉ có thể thốt ra được hai chữ: được thôi. Tuyệt đối không hỏi tại sao? Sao em có thể đối xử với anh như vậy? Rốt cuộc anh làm gì sai mà khiến em phải quyết định như vậy?
Nếu như ai đó đã quyết định rời xa bạn thì nhất định là họ đã có cho mình một lý do chính đáng, có muốn níu kéo cũng không được. Phàm là rời xa, bản chất của nó chính là không thuộc về mình, mà đã không thuộc về mình thì cuộc đời ngắn ngủi như vậy, đừng mãi sống mãi trong ký ức.
Cuối cùng tôi muốn tổng kết lại một chút, sống trên đời chính là hãy: sống hết mình, nghe theo số mệnh, sống sao không thẹn với lòng, thuận theo thời thế, biết sai phải sửa, quay đầu là bờ. Quan tâm đến những người mình yêu thương, còn với những người mình không thích thì cũng đừng bận tâm quá nhiều.
Như Quỳnh
Theo Trí Thức Trẻ