Nếu có thể, xin hãy mạnh dạn dành riêng cho mình một "quãng lười" để du hành trên chuyến tàu thanh xuân tuyệt đẹp. Bởi đó sẽ là chuyến tàu một chiều - một đi không trở lại.
Ai cũng đều có riêng cho mình một lần duy nhất của tuổi trẻ, chính vì vậy hãy sống sao cho để khi về già bạn không còn phải hối tiếc vì thanh xuân đã qua.
12 năm học từ cấp 1 cho đến cấp 3.
Chưa kể tiếp sau đó là 4 - 5 năm học đại học.
Tính đơn giản ra bạn cũng mất ít nhất là 17 năm thanh xuân của mình đầu tư vào cho việc học tập và rèn luyện trên ghế nhà trường.
Sau khi tốt nghiệp, bạn ra trường với tấm bằng đại học trong tay, đi xin việc và bắt đầu một công việc để nuôi sống bản thân. Cũng kể từ đây, tuổi trẻ của bạn là những tháng ngày vùi đầu vào công việc, cố gắng vì chỉ số, hì hục phấn đấu vì tiền lương… Cứ thế đi qua hết ngày này sang ngày khác công việc là ưu tiên hàng đầu của bạn.
Tôi còn nhớ nhà thơ Xuân Diệu đã từng viết "Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại". Dù không phải là một người học giỏi văn nhưng tôi cũng đủ hiểu thời gian đã trôi đi thì sẽ chẳng bao giờ có thể quay lại lấy được, càng xa dần tuổi trẻ lại trôi qua một chút, chẳng có lẽ bạn chưa cảm thấy vội hay sao?
Không ai có thể phủ nhận tầm quan trọng của công việc, đó là niềm đam mê, là cảm hứng, là nguồn sống để nuôi bản thân ta và gia đình. Nhưng nếu có thể bạn hãy cứ mạnh dạn trích một quãng nhỏ trong quỹ thời gian đó của mình, lên lịch để đi đâu đó, để mở rộng thế giới trong tâm hồn của mình ở ngoài kia. Tin tôi đi, bạn sẽ không cảm thấy phí hoài thời gian cho công việc đó đâu, nó chỉ góp phần làm cho cuộc sống của bạn thêm màu sắc hơn mà thôi.
Trái ngược với những lớp người kể trên.
Thì lại có những người thực sự sống "vội vàng" cho tuổi trẻ của mình. Họ bỏ ngoài tai tất cả những lời mời cộng tác làm việc ở một môi trường tốt, tạm bỏ qua ngày 8 tiếng đồng hồ để mài mông trong căn phòng 4 bức tường. Thay vào đó họ sống chậm lại một cách từ tốn để lắng nghe xem bản thân của mình đang thực sự muốn gì?
Họ không sống theo đúng quy luật của tự nhiên vốn có của nhiều người, nghĩa là sau khi ra trường phải "hối hả" bắt tay vào tìm việc để đi làm luôn, họ cứ thong dong thư thả một cách đến lạ thường, họ vẫn làm việc để nuôi sống đam mê nhưng chỉ khác cái công việc họ đảm nhận thực sự không hề có sự bó buộc.
Thay vì dành thời gian vùi đầu vào bàn giấy, họ dành thời gian đó của mình để đi lang thang khắp các trang mạng, tìm hiểu phong tục tập quán của các vùng miền, các nước trên thế giới, họ săn máy báy giá rẻ ở nhiều địa điểm du lịch hấp dẫn trong năm để lên lịch khám phá những điều mới ở thế giới ngoài kia.
Tôi biết nhiều bạn bè của họ có nói rằng họ bị "điên" vì không làm chỉ suốt ngày rong chơi, nhưng hơn ai hết tôi biết được rằng điều họ làm sẽ chẳng có mấy ai ở quãng đời tuổi trẻ có thể dám làm, ngay cả tôi hồi trẻ cũng như thế.
Bởi chỉ khi bản thân chúng ta biết ta muốn gì, ta mới có thể bình tĩnh mà sống một cuộc sống như thế. Không phải là họ không muốn đi làm, không phải là họ không muốn ổn định mà là họ chỉ không muốn tuột mất đi những cung đường tươi đẹp nhất trong quãng tuổi trẻ ngắn ngủi của mình mà thôi.
Tôi không có ý cổ súy cho việc bạn lười biếng hay ỉ lại mà không chịu khó đầu tư thời gian vào cho công việc làm ăn.
Nhưng nếu có thể, bạn hãy cứ mạnh dạn tạo riêng cho mình một "quãng lười" để du hành trên chuyến tàu thanh xuân tuyệt đẹp của mình đó. Lúc ấy bạn sẽ cảm nhận được rằng, à hóa ra từ trước đến nay mình chưa dám phá vỡ những quy tắc sống từ xa xưa để một lần được lười, được sống đúng nghĩa với những ước mơ mà mình mong muốn.
Nếu bạn có ước mơ đi lang thang khám phá chợ đêm ở Đà Lạt, muốn một lần được bay nhảy ở Sài Gòn đầy năng động, hay muốn check in những bức ảnh tuyệt đẹp ở đồi chè Mộc Châu…thì hãy cứ cho phép mình một lần được lười với mọi việc ở hiện tại để theo đuổi đam mê ấy bạn nhé.
Dù bạn có làm gì đi chăng nữa, hãy cứ mạnh dạn cho phép tuổi trẻ của mình có được một "quãng lười" thật đẹp nhé.
Phạm Ngọc Anh
Theo Trí Thức Trẻ