39 tuổi, tôi hiểu được rằng, bình tĩnh mà vui sống, bởi cuộc đời ngắn lắm, chớp mắt đã đi qua hết nửa đời người.
Sau tuổi 39, tôi hiểu rằng đời là thế, có những chuyện sẽ không bao giờ có thể đổi thay…
Nhìn quanh nhìn quẩn một đời, chúng ta luôn để mình bị cuốn sâu vào những tình huống gây bức xúc, mệt mỏi. Đời người dài đến thế, nhưng chúng ta vẫn bước qua và để lại nhiều điều dang dở phía sau. Những đồng tiền chúng ta vất vả kiếm được, chắt chiu chi li từng đồng, đến lúc cần lại biến hết đi đâu mất. Những toan tính, kế hoạch chúng ta thức thâu đêm suốt sáng để vạch ra, vẫn có thể đổ bể chỉ vì một vài lí do lãng xẹt. Và cho dù cẩn thận đến mấy, vẫn có những lúc chúng ta phạm phải những lỗi lầm mà chúng ta không ngờ mình có thể phạm phải, làm mất lòng biết bao người.
Chúng ta có thể là người rất tỉnh táo, khôn ngoan, nhưng điều đó cũng không giúp chúng ta tránh khỏi những lần chịu thiệt thòi.
Chúng ta có thể là người rất bình tĩnh, nhưng điều đó cũng không giúp chúng ta tránh khỏi những lần tím tái mặt mày, mắng nhiếc người khác, để rồi sau đó nghĩ lại mà cay đắng ân hận.
39 tuổi, góc nhìn thay đổi, tôi nhận ra rằng cho dù mình có giỏi giang đến mấy, mình vẫn chỉ là một hạt cát giữa đại dương, là một đốm nhỏ li ti giữa bầu trời rộng lớn. Có những chuyện khiến chúng ta phiền não thật đấy, nhưng nếu nghĩ thật sâu, đó cũng không phải những vấn đề quá to tát khiến chúng ta phải lao tâm khổ tứ.
Chúng ta không thể làm vừa lòng tất cả mọi người, cũng như không phải người nào cũng có thể làm vừa lòng chúng ta. Thay vì cứng nhắc ép mình hoà đồng với những mối quan hệ gây khó chịu, hãy cứ thả lỏng và là chính mình, dù kết quả ra sao cũng nên vui vẻ chấp nhận.
39 tuổi, tôi nghiệm ra rằng, hãy cứ sống vô tư đi, đừng tính toán chi li nhiều làm gì. Có những người nói những điều mà họ không thực sự có ý như vậy, có những nút thắt trong cuộc sống ngày càng chặt lại chỉ vì những cơn giận dai dẳng, và cũng có những màn trả đũa làm thiệt hại cả đôi bên. Những điều làm bạn không vui, hãy cất vào một góc trong trái tim bạn. Những người làm bạn không vui, hãy tìm cách né tránh và mỉm cười nhã nhặn những khi gặp họ.
Xin tự nhắc nhở mình rằng: Tôi không hoàn hảo, và họ cũng thế. Họ có thể làm những điều ngốc nghếch, ngớ ngẩn, nhưng những điều đó không thể cản trở tôi có một cuộc đời vui vẻ.
39 tuổi, tôi hiểu rằng đời là thế, có những chuyện sẽ không bao giờ có thể đổi thay…Dù ta có cố gắng làm gì, có những chuyện buộc phải diễn ra như vậy. Dù ta có u sầu đến mấy, thời gian vẫn sẽ không dừng lại, và cũng sẽ không nhiều người sẽ trao cho chúng ta những cái nhìn đồng cảm hay những cái ôm vỗ về. Đời vẫn luôn khó khăn như vậy, và chúng ta phải học cách chấp nhận nó. Chúng ta phải tự học cách đứng lên sau những lần vấp ngã, phải biết cách mỉm cười lạc quan sau mỗi lần thất bại.
Cuộc sống mà. Lúc chúng ta khóc, những người xung quanh đang chỉ trỏ cười nhạo. Lúc chúng ta đau khổ, những người xung quanh tưng bừng nhảy múa. Chúng ta không thể mong cả đời thuận buồm xuôi gió, vì đơn giản điều đó không thể tồn tại. Thôi thì hãy học cách chấp nhận và giữ cho lòng mình luôn vui.
39 tuổi, tôi hiểu rằng, cuộc đời dại nhất là để những người mình không thích đánh cắp mất niềm vui. Hãy tưởng tượng cuộc sống của chúng ta như một tờ giấy. Những khoảng trắng là những lúc chúng ta cảm thấy tâm trạng an nhiên, nhẹ nhõm và hạnh phúc. Còn những vết mực đen là những lúc chúng ta cảm thấy khó chịu, gay gắt, bực bội. Bạn xem, tại sao chúng ta để mình bị cuốn vào trong những đốm đen nhỏ li ti đó, làm bộ não mình căng ra chỉ vì những lời nói, hành động của những người ta không thích. Hãy tập sống cho bản thân mình, đừng để mình mắc kẹt trong những dòng cảm xúc tiêu cực bởi những người không đâu.
39 tuổi, tôi đồng ý rằng, mọi chuyện nên diễn ra thuận tự nhiên, khó quá thì bỏ, cố gắng thì tốt, nhưng đừng thái quá. Sống phải biết lượng sức mình, đừng cố leo lên những đỉnh cao mà sức mình không với tới. Những lúc mệt mỏi, hãy thưởng bản thân một khoảng thời gian nghỉ ngơi xứng đáng, nhâm nhi tách trà, đọc sách và lắng nghe một vài bài nhạc hay. Những lúc mệt mỏi, thay vì giữ lại mọi phiền muộn trong lòng mình, hãy tìm đến những người thân trong gia đình để giãi bày tâm sự, bởi chắc chắn họ là những người không bao giờ phản bội bạn.
Sống có thể mệt mỏi, nhưng không thể để thiếu vắng những niềm vui. Hãy nhớ lấy điều đó!
39 tuổi, tôi hiểu được rằng, bình tĩnh mà vui sống, bởi cuộc đời ngắn lắm, chớp mắt đã đi qua hết nửa đời người. Đừng ép bản thân mình thái quá, rồi lại đau khổ oán trách bản thân mình, hãy chừa lại cho mình một phần lạc quan, một niềm tự hào với những gì mình "đã" đạt được. Không cưỡng cầu, mong mỏi thái quá, chừa lại cho bản thân một phần điềm tĩnh, thản nhiên. Không so đo, tính toán chi li, chừa lại cho bản thân một phần tình cảm chân thành nhất.
Cũng đừng hâm mộ vầng hào quang của người khác thái quá, không chê trách thói đời nóng lạnh. Tự tin, kiên định với những lựa chọn của bản thân.
Cuối cùng, tôi cũng chỉ muốn nhắn gửi rằng, dù ở tuổi nào thì cách sống tốt nhất vẫn là: Nghĩ thông, nhìn thoáng và buông bỏ!
Đình Trọng
Theo Trí Thức Trẻ