Người hiện đại thường sụp đổ trong thầm lặng. Trông họ rất bình thường, nói cười, đùa giỡn, giao tiếp bình thản, nhưng tận sâu trong lòng họ đã cảm thấy tồi tệ và thất vọng rất nhiều. Khi nó được tích lũy đến một mức độ nhất định, nó sẽ không khiến họ rơi nước mắt quá nhiều hay nổi điên, mà giết chết tinh thần ham sống của họ trong một giây yếu đuối nhất.
Hai ngày trước, cô bạn đã lâu không liên lạc bỗng nhắn tin facebook nói chuyện với tôi để hỏi mượn tiền.
Cô ấy khóc lóc kể lể với tôi rằng cô ấy thực sự không thể tiếp tục làm việc ở đây nữa, cô ấy muốn từ chức và trở về quê.
Cô ấy đã 27 tuổi, đi làm được 7 năm, nhưng tiền tiết kiệm còn lại chưa đến 7 chữ số, ngay cả tiền về quê cũng không đủ.
Cô ấy bảo cô ấy đang rất nghèo, và cô ấy đã ăn mì gói cả tháng nay rồi. Đó lại còn là loại mì bán theo kí, vừa khô vừa dở.
Trước đây, cô ấy từng làm rất nhiều việc, phục vụ nhà hàng, đóng gói quần áo trong nhà máy, bán hàng online,... nhưng vẫn không đủ tiền xài.
Cô ấy của hiện tại, tiền lương mỗi tháng chỉ đủ trả tiền thuê nhà, không đủ tiền ăn và sinh hoạt hằng ngày.
Cô ấy ở một mình trong thành phố, nhưng vẫn cố chống chọi vì muốn gia đình và hàng xóm có cái nhìn khác với cô ấy.
Tuy nhiên, kết quả là ngày càng tiêu nhiều chi phí hơn, tiền tiết kiệm ngày càng ít, sức khỏe càng ngày càng kém, áp lực cũng ngày càng lớn.
Thật ra, cuộc sống này lúc nào cũng đầy khó khăn, và có rất nhiều người như cô ấy vẫn đang cố gắng nỗ lực hết sức khi còn sống.
Trong tác phẩm "The Moon and Sixpence", Maugham đã từng viết: "Tôi cố gắng hết sức để có thể được sống một cuộc đời bình thường."
Bạn sống cho bạn, nếu bạn không cố gắng, ai có thể sống thay bạn đây?
Tôi đã từng xem qua một tin tức như vầy:
Trên tàu điện ngầm, một bà mẹ trẻ la mắng đứa con chỉ vì đứa trẻ làm mất chiếc vé đi tàu điện ngầm trị giá năm đô la.
Đến khi ra khỏi trạm tàu điện, người mẹ vẫn chưa hết giận mà tiếp tục chửi mắng đứa nhỏ.
Người qua đường không đành lòng, nên lại gần khuyên người mẹ: "Chỉ có 5 đô la thôi, chị có thể kiếm lại được mà, đừng đánh đứa nhỏ nữa."
Người mẹ nghe vậy liền đáp trả: "Tôi không có nhiều tiền như vậy, 5 đô rất nhiều đấy, tiền rất khó kiếm được."
Hóa ra, cô đã ly hôn với chồng mình từ lâu, một mình cô làm single mom nuôi con khôn lớn.
Mỗi tháng, cô chỉ kiếm được chẳng đáng là bao. Trong khi mỗi ngày cô đều phải đi làm cật lực từ sáng đến tối, còn phải chăm sóc người mẹ ốm yếu của mình.
Tiền mà bố đứa trẻ chu cấp cho con hàng tháng chẳng đáng kể, cô thực sự không đủ tiền trang trải, thậm chí còn phải tìm người thân vay tiền.
Nên 5 đô la đối với cô thực sự rất nhiều. Để sống sót, chúng ta chỉ có thể chịu đựng những khó khăn trong cuộc sống, không thể phàn nàn, cũng không thể thoát ra.
Chúng ta chỉ nhìn thấy cô ấy mắng con mình rất dữ, mà không nhìn thấy gánh nặng sau lưng cô ấy.
Giống như một câu nói rất nổi được lưu truyền trên mạng: "Người hiện đại thường sụp đổ trong thầm lặng. Trông họ rất bình thường, nói cười, đùa giỡn, giao tiếp bình thản, nhưng tận sâu trong lòng họ đã cảm thấy tồi tệ và thất vọng rất nhiều. Khi nó được tích lũy đến một mức độ nhất định, nó sẽ không khiến họ rơi nước mắt quá nhiều hay nổi điên, mà giết chết tinh thần ham sống của họ trong một giây yếu đuối nhất."
Bạn có thể bắt gặp một người bán hàng rong mắt đỏ hoe đứng bên đường, bởi vì đơn hàng của anh ấy bị hủy một giây trước, và con anh ấy đang sốt ở nhà chờ anh ấy mua thuốc về nhà sớm.
Bạn có thể nhìn thấy những người nông dân trồng rau mệt mỏi dọn rau ra chợ bán từ lúc 3 giờ sáng. Họ bận rộn dọn hàng ra, bóng lưng gầy còm, cô đơn trong màn đêm khiến bạn bật khóc vì nhớ đến cha mẹ đã già của mình.
Bạn có thể gặp những người vô gia cư ngủ bờ ngủ bụi lúc đêm khuya ngoài đường. Họ mang theo chăn và thức ăn, ngủ đại trên một bờ đất trống nồng nặc mùi hôi, cả người bốc mùi vì không được tắm, và một đêm dài không kiếm được thu nhập.
Bạn có thể nhìn thấy một thân nhân của một bệnh nhân nào đó trong bệnh viện đang ngồi gục trên mặt đất khóc nức nở. Trong tay họ là tờ giấy xét nghiệm của người nhà cùng tờ hóa đơn đắt đỏ mà họ không có cách nào trả nổi.
Tận cùng của khó khăn không phải là làm sao để giàu sang, mà là làm sao để tồn tại.
Trong tác phẩm "Hàn Phong Xuy Triệt" của nhà văn Lưu Lượng Trình có viết một câu: "Chúng ta không thể nhìn thấy được hết tất cả tuyết rơi trong cuộc đời mỗi người." Đúng thôi, cuộc sống ấm lạnh mình ta biết rõ nhất, dù có là người thân ruột thịt, hay bạn bè thân thiết, cũng chỉ an ủi được đôi câu, giúp đỡ một hai lần.
Có bao nhiêu người sống mà như sắp chết, phải vật lộn trong bóng tối, nước lạnh. Dù có kiệt sức cũng phải cố tìm cách sống sót, xung quanh họ được bao bọc bởi cái nghèo đói và sự tuyệt vọng.
Bạn cho rằng sự nghèo khó của họ là do họ lười biếng, không có chí tiến thủ và không chăm chỉ?
Nhà văn người Mỹ Barbara Allen Rick đã viết một tác phẩm phim tài liệu. Nhân vật chính che giấu tên và địa vị, ẩn mình trong tầng lớp cấp thấp ở Hoa Kỳ để trải nghiệm cuộc sống và hiểu rõ mức lương cơ bản ở đây.
Cô đã từng làm việc ở 6 thành phố khác nhau và mỗi lần cô đi, cô cắt đứt quan hệ với bạn bè lúc trước, bắt đầu với khoản tiết kiệm là 1000 đô la. Cô đã thay đổi công việc nhiều lần: Làm nhân viên bán hàng siêu thị, người giúp việc, nhưng kết quả đều lặp đi lặp lại.
Không tiền, sống xa xôi, nơi có tiền thuê tương đối rẻ.
Bởi vì cô ấy làm việc hầu hết thời gian và sống như một cái máy, nên dần dần cô ấy chán nản và muốn chuyển sang một thành phố khác.
Bạn nói người ta nghèo bởi vì họ sống thiển cận, tầm nhìn hẹp, không biết lập kế hoạch cụ thể và không biết cách dành thời gian để cải thiện bản thân.
Nhưng để đáp ứng nhu cầu cuộc sống, họ đã phải sống rất cẩn thận, tiết kiệm.
Có vài người, chỉ riêng vấn đề làm sao để tồn tại, đã tiêu hết sức lực và tinh thần của họ rồi.
Họ sống vất vả như vậy, nhưng cuộc sống nghèo vẫn hoàn nghèo. Họ chính là những nhân vật chính cơ cực chưa được cấp "bàn tay vàng" mà ta thường đọc trong các cốt truyện ngôn tình.
Bạn chê bai, chỉ trích họ? Vậy liệu bạn có cho họ hay giúp đỡ được gì chưa?
Nếu không giúp được, xin đừng buông lời chỉ trích, gây thêm tổn thương thêm cho họ nữa.
Một số người cùng sống trong một tòa nhà cao tầng, có người sống trong bóng tối, có người nhìn thấy ánh sáng tươi đẹp, lại có người cảm thấy cô đơn. Dù hoàn cảnh giống nhau, suy nghĩ khác nhau, cuộc sống cũng khác nhau.
Nghĩ về bản thân mình, ở trong một căn trọ nhỏ 20 mét vuông, thức ăn ăn nhiều nhất là mì gói, một năm mới sắm đồ mới một lần, đôi lúc bạn sẽ tủi thân đến bật khóc.
Nhưng làm ơn, đừng từ bỏ hy vọng.
Ngay cả khi lâm vào khó khăn, sống trong bóng tối, trái tim bạn cũng nên hướng về phía ánh sáng.
Những trải nghiệm khó khăn ở hiện tại chỉ để trải đường cho kết quả huy hoàng trong tương lai.
Có thể hiện tại bạn đang sống rất khó khăn, nhưng hãy cố cắn răng vượt qua, chỉ có chiến đấu đến cùng, chúng ta mới không phụ công sức mà chúng ta đã từng bỏ ra.
Chúc mọi người đều thành công trên bước đường tương lai đã chọn!
Theo Trí Thức Trẻ