Kẻ mạnh luôn biết duy trì sự tỉnh táo trước mọi tình thế, sẵn sàng nắm bắt mọi cơ hội chứ không bao giờ bỏ mặc lý trí chìm trong sự tức giận, sĩ diện suông.
Hôm qua, khi tôi vừa ra khỏi bãi đỗ xe của trung tâm thương mại thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang hét lớn: "Bánh nướng đây, bánh nóng mới ra lò đây!"
Tôi chợt nhận ra đó chính là lão Trương, đồng nghiệp cũ ngày xưa ở công ty. Nhìn ông mái tóc hoa râm, gương mặt đầy những vết chân chim, thái dương nhăn lại mà tôi phải giật mình: "Tại sao chỉ mới vài năm không gặp mà ông ấy đã già đến thế nhỉ?"
Lão Trương cũng nhìn thấy tôi, khuôn mặt lúng túng: "Lấy vài cái cho mấy đứa nhỏ ăn đi, giòn lắm đấy."
Tôi ngại ngùng xuống xe, nhanh chóng chọn một túi bánh lớn rồi đưa tiền. Lão Trương vùng vằng không nhận.
Tôi bèn hỏi: "Không phải anh nghỉ việc để tự mở nhà hàng à, sao lại thế này?"
Lão Trương thở dài rồi kể tóm tắt cho tôi nghe chuyện vài năm qua.
Ban đầu, ông là một trong những người có thâm niên lâu nhất tại công ty chúng tôi, làm việc trong bộ phận Dịch vụ thị trường suốt 20 năm, cả ngày đều đi khắp nơi tiếp xúc với khách hàng. Đôi khi công việc gặp vấn đề khó khăn gì, ông thường không biết kiềm chế cơn nóng tính nên thường xảy ra mâu thuẫn với khách hàng và bị phàn nàn với lãnh đạo.
Gào rống như sư tử cũng không bằng bình tĩnh giải quyết vấn đề.
Sức khỏe ông vốn cũng không tốt, một lần đang làm việc thì đổ bệnh, phải nằm viện điều trị hơn một tháng mới có thể hoàn toàn khỏe mạnh trở lại công ty. Sau lần đó, Tổng giám đốc đã chuyển Lão Trương đến bộ phận hậu cần, chịu trách nhiệm phân phối các vật liệu nội bộ với lý do chăm sóc sức khỏe cho cán bộ lâu năm. Trước quyết định ấy, lão Trương tức giận cảm thấy rằng cấp trên coi thường năng lực của mình nên mới quyết định giáng chức.
Tôi đã khuyên ông ấy rằng: "Sức khỏe anh giảm sút là do làm việc vất vả, ăn uống không đều lại phải đi công tác dài ngày suốt đấy. Bây giờ đổi sang vị trí mới, đãi ngộ có giảm đâu, lại có thêm thời gian bồi bổ, sướng thế còn gì."
Tuy vậy, lão Trương vẫn cảm thấy bị mất mặt, cố tình ép lãnh đạo thuyên chuyển về vị trí cũ nếu không ông sẽ từ chức, ai nói gì cũng không nghe. Cuối cùng, lãnh đạo công ty để ông nghỉ việc thật.
Sau đó, ông ấy dùng tiền tiết kiệm suốt cả chục năm qua để tự mở nhà hàng kinh doanh. Không ngờ, chỉ sau 2 năm nhà hàng đã làm ăn thua lỗ. Ông đổi việc mấy lần đều không ổn vì tính tình nóng nảy của mình, cuối cùng phải chuyển sang bán bánh nướng như hiện nay.
Lão Trương nghĩ lại mà vô cùng hối hận. Nếu ngày xưa biết kiềm chế cảm xúc của mình thì đã không vì chút tức giận sĩ diện, vứt bỏ công việc ổn định, tiền lương khấm khá, vừa có kinh nghiệm thâm niên vừa được bảo hiểm đầy đủ.
Trong thực tế cuộc sống, có mấy ai không bao giờ phải chịu cảnh bất bình bất công. Đôi khi, với những người tâm lý yếu, một hành động thông thường cũng bị họ phóng đại vô hạn, xé nhỏ ra to, khiến sự việc ngày càng trở nên tồi tệ.
02. Dùng nụ cười để tỉnh táo đối phó mọi tình huống
Những người có trái tim càng mạnh mẽ, năng lực càng bản lĩnh, họ càng có thể kiểm soát tốt cảm xúc của mình và làm chủ mọi tình huống có thể xảy ra. Họ dám nhìn nhận những khuyết điểm của bản thân để dần thay đổi, bổ sung, phát triển bản thân lên một tầm cao mới.
Tôi có quen biết một vị giám đốc điều hành, thường gọi anh ấy là lão Giang. Lúc đầu, công ty anh ấy chỉ là bên gia công phụ tùng linh kiện cho một tập đoàn lớn, cùng làm còn có mấy xí nghiệp nhỏ khác. Mặc dù tập đoàn ấy có tài lực rất mạnh nhưng cũng đưa ra yêu cầu cực kỳ khắt khe. Mỗi lần người quản lý của họ tới kiểm tra chất lượng các linh kiện được xử lý bên ngoài đều trực tiếp loại bỏ một số lượng lớn. Do đó, lợi nhuận mà đơn vị gia công thu được rất thấp, đôi khi còn thâm hụt số vốn ban đầu bỏ ra để xử lý phụ tùng.
Sau một vài lần như vậy, các xí nghiệp nhỏ lần lượt đình chỉ hợp tác, chỉ còn công ty của lão Giang tiếp tục kiên trì làm việc với tập đoàn nọ. Những khi bị quản lý của tập đoàn chỉ trích sai lầm, anh chỉ mỉm cười, không bao giờ to tiếng đáp trả hay buông lời oán trách. Thay vì tức giận, lão Giang là người mềm mỏng, mỗi khi ai đó chỉ ra chỗ thiếu sót, anh ấy đều khiêm tốn nhận lỗi và sẵn sàng sửa lại.
Anh ấy kiên trì hợp tác với tập đoàn không chỉ kiếm được nhiều tiền, mà còn từng bước cải thiện bản thân và nâng cao tay nghề. Chính vì thế, chỉ trong một vài năm, tôi đã chứng kiến nhà máy gia công nhỏ của lão Giang dần dần mở rộng quy mô và phát triển thành một trong số ít các công ty đầu ngành nổi bật.
Có thể thấy rằng, để cảm xúc cá nhân lấn át lý trí trong công việc chỉ khiến tình huống trở nên tồi tệ, bết bát hơn. Những người khôn ngoan bao giờ cũng biết làm chủ tình thế, lấy đại cục làm trọng. Cho dù có sóng gió khó khăn đến mấy, người nào có thể bình tĩnh đối mặt mới đủ bản lĩnh làm nên việc lớn. Đừng để tính tình cản trở năng lực và phá hỏng con đường phát triển của bản thân.
Theo Trí thức trẻ