Tôi cũng có lúc như thế. Ai cũng có lúc như thế, lạc lõng cô đơn. Sau đấy thay vì than thở, thay vì trách móc, thay vì cố nắn bóp bản thân để vừa với cái chỗ trống đó, thì tôi chọn cách rời đi. Ra khỏi chỗ trống không vừa với mình, và tìm đến chỗ của mình.
Với những mảnh lego đi lạc đó, các bạn nhỏ tới chơi có nhiều cách xử lý lắm. Chúng lần lượt ghép thử lên chỗ nọ chỗ kia. Rất nhiều bạn nhỏ cố gắng dùng nó để nhét vào chỗ khuyết, chỗ mà do ghép sai, hoặc do chưa tìm được mảnh lego đúng, nên nó vẫn bị trống.
Có những mảnh may mắn, kích thước vừa đúng, chỉ khác mỗi màu thôi nên vẫn ghép vào được. Chỉ khi hoàn thành toàn bộ sản phẩm rồi, mới thấy nó lạc lõng giữa những mảnh lego khác. Màu sắc lầm lỗi chói mắt.
Có những mảnh thiếu may mắn hơn, kích thước sai, hình dáng sai. Với những mảnh này, có bạn nhỏ vẫn cố gắng lắp vào, làm cả chuỗi công đoạn phía sau cũng vì thế mà lệch lạc hết.
Có bạn nhỏ... bẻ gãy mảnh lego đi lạc, để nó vừa vặn với chỗ khuyết.
Có bạn ngoan hơn thì mang mảnh lego lạc đến quầy để đổi lấy mảnh lego đúng.
Có vài bạn đặt nó ra một bên chưa vội làm gì, vì các bạn biết lần này nó sai, nhưng lần sau, có thể phải là nó mới đúng.
Mỗi ngày sau khi quầy đóng cửa, chúng tôi lại thu được cả nắm mảnh lego sai trái. Công việc của chúng tôi lúc đó là sắp xếp bọn nó. Có thể là ở một bộ khác, có thể là ngay trong bộ lego đó, nhưng là vị trí khác. Khi chưa tìm được bộ lego đúng, thì nó sẽ bị cất vào kho dự phòng.
Rồi một ngày nào đó, nó sẽ có một chỗ đúng của riêng nó.
Tôi vừa nói chuyện với đứa bạn, người mà luôn kêu rằng cuộc sống thật tệ, và nó thật cô đơn thật lạc lõng ấy.
Tôi chợt nghĩ đến mấy mảnh lego đi lạc.
Ngày ngày vẫn sống, vẫn làm việc. Nhưng đến cả người xung quanh cũng nhận ra rằng bạn ấy lạc lõng vô cùng. Sếp thì chê khả năng làm việc yếu kém quá. Đồng nghiệp thì tẩy chay vì nói chuyện không hợp. Cô ấy cứ như người ngoài hành tinh trong cuộc sống của chính mình ấy.
Tôi cũng có lúc như thế. Ai cũng có lúc như thế, lạc lõng cô đơn. Sau đấy thay vì than thở, thay vì trách móc, thay vì cố nắn bóp bản thân để vừa với cái chỗ trống đó, thì tôi chọn cách rời đi. Ra khỏi chỗ trống không vừa với mình, và tìm đến chỗ của mình.
Tìm tới những người bạn hiểu rằng tôi im lặng ít nói không phải vì tôi tự kỷ. Những người bạn không gọi mình là đứa trầm cảm. Những người không cười mình vì tôi mang sách theo khi đi du lịch.
Tìm tới những quán trà xanh ngắt cây và yên tĩnh nhẹ nhàng. Rời khỏi người sếp chê mình chậm chạp ngờ nghệch, chê mình làm gì cũng chậm hơn người khác nửa nhịp, chê mình thụ động không hòa nhập. Tìm tới nơi có người sếp nhìn thấy mình chăm chỉ và cẩn thận...
Thử đi thử lại, và tìm một chỗ trống hợp với mình nhất.
Còn các bạn - những mảnh lego cũng đang đi lạc thì sao? Đứng lên trả chỗ cho người khác và đi tìm chỗ trống của mình, hay là cố bẻ gãy bản thân để nhét vừa chỗ trống? Và chấp nhận làm một mảnh lego tàn tật, ngồi im và than thở?
Đã lâu rồi, tôi không còn thấy cô đơn lạc lõng, không còn thấy bản thân ngu ngốc vô dụng nữa.
Bởi vì ở chỗ của mình, tôi vừa vặn.
Theo Trí Thức Trẻ
Link nội dung: https://thuongtruong24h.vn/noi-that-di-ban-co-thuong-than-tho-rang-minh-co-don-lac-long-khong-a81284.html