Lựa chọn an phận trong vùng an toàn đồng nghĩa với việc bạn chấp nhận giậm chân tại chỗ, hài lòng với cuộc sống trì trệ và mãi mãi không bao giờ phát triển.
Có một câu chuyện kể về vùng đất của những chú chim được sinh ra với sải cánh rộng lớn, nhưng chưa bao giờ cất cánh bay lên khỏi mặt đất. Vì vùng đất thật trù phú nên chúng chỉ cần kiếm ăn ngay trên cạn, và đôi cánh khi ấy chỉ khiến việc di chuyển trở nên khó khăn và nặng nhọc. Không ai chỉ cho chúng cách bay, hay khiến chúng nhận ra đôi cánh chính là thứ sẽ giúp chúng bay cao hơn, đi xa hơn với tầm nhìn rộng lớn hơn.
Rồi một ngày, thảm họa ập đến, với sự kích thước và sự khệnh khạng to lớn của đôi cách, định mệnh của chúng có lẽ sẽ kết thúc ở đây. Trong đàn, khi ấy, có một con chim mạnh mẽ dang rộng đôi cánh bổ nhào vươn mình ra từ vách đá cheo leo. Sức gió nâng dần đôi cách rộng lớn, kéo nó lên cách xa khỏi mặt đất và dòng lũ, vươn lên đến bầu trời.
Từ đó, những con chim khác học theo để tìm cách thoát khỏi tai họa đang đến. Dần dần theo thời gian, chỉ còn một số ít loài chim không biết bay, số còn lại đều có thể bay liệng thành thạo trên bầu trời.
Vùng an toàn là nơi ta cảm thấy an tâm và yên ổn bởi sự ổn định của những thứ đã sẵn có. Vậy vì sao chúng ta không nên ở quá lâu trong vùng an toàn? Bởi chỉ khi bước ra khỏi đó, ta mới có cơ hội để khám phá những tiềm năng vốn có của mình, từ đó tìm kiếm hạnh phúc và sự viên mãn trong cuộc sống.
Vì sao vùng an toàn khiến cuộc sống của bạn lụi tàn dần
Vùng an toàn kìm hãm sự phát triển
Sống cũng giống như khi ta đi xe đạp vậy, hoặc là đạp xe liên tục để tiến về phía trước hoặc xe sẽ bị đổ khi dừng lại. Nguyên liệu cơ bản mang đến niềm hạnh phúc là việc tìm kiếm sự phát triển trong cuộc sống. Shawn Achor, nhà tâm lý học và tác giả cuốn sách “Lợi ích của hạnh phúc” đã định nghĩa: “Hạnh phúc là niềm vui bạn cảm thấy khi khám phá và sử dụng các tiềm năng của bản thân”.
Phát triển luôn cần có quá trình, quá trình xảy ra luôn cần có hành động cụ thể, và hành động đó chính là bước ra khỏi chính con người hiện tại của bạn.
Bạn càng ở trong vùng an toàn lâu, bạn càng có ít cơ hội để phát triển. Bạn có thể lên cho mình rất nhiều kế hoạch, xong lại không có những hành động hay việc làm cụ thể. Trưởng thành là khi ta trở thành phiên bản tốt hơn ta của hiện tại, và cách duy nhất để bạn trở thành phiên bản ấy là trải nghiệm những điều nằm ngoài tầm hiểu biết và cuộc sống trước đây của mình. Và điều này đòi hỏi bạn bước ra khỏi vùng an toàn.
Vùng an toàn tước đi cơ hội thực hiện những điều mới
Rất nhiều bạn trẻ muốn làm giàu, nhưng bằng cách nào, thì không phải nhiều người biết. Khi còn trẻ, chúng ta dễ bị choáng ngợp bởi những điều hào nhoáng, mà bỏ qua những giá trị đáng trân trọng. Chỉ một vài người, đủ may mắn, để nhận ra niềm đam mê thực sự của mình khi còn trẻ và sau đó dành cả đời để cống hiến cho nó.
Tuy nhiên, nếu bạn giống tôi, bạn sẽ mất 20-30 năm cuộc đời mình chỉ để trải nghiệm và có được một vài ý niệm về việc rồi cuộc sống sẽ thay đổi thế nào. Đối với đa phần mọi người, chúng ta sẽ cần thời gian để tìm ra niềm yêu thích và đam mê của chính mình. Điều này là hoàn toàn dễ hiểu và tự nhiên. Song để quá trình ấy xảy ra, bạn cần luôn trong tư thế sẵn sàng cho những thay đổi mới mẻ, để hiểu mình cần gì và muốn gì trong cuộc sống.
Song khi ở trong vùng an toàn, bạn sẽ hiếm khi có được những thử thách để mở rộng thế giới quan của mình. Điều này khiến quá trình trưởng thành của bạn bị ngừng trệ và ngăn trở bạn trở thành 1 phiên bản tốt hơn của chính mình.
Vùng an toàn khiến bạn trở thành một kẻ an phận
Khi bạn lựa chọn ở lại trong vùng an toàn cho tới độ tuổi trung niên, bạn có thể sẽ trở nên trì trệ và thiếu thích ứng trước tốc độ thay đổi nhanh chóng của xã hội hiện đại.
Cuộc sống vẫn và sẽ luôn thay đổi, dù bạn có thay đổi theo nó hay không, đó là một thực tế không thể chối từ. Vì vậy, khi còn trẻ, và thế giới ngoài kia còn rộng mở, hãy can đảm cất bước đi. Đừng sống như những kẻ an phận, chấp nhận sự áp đặt của một hệ thống quy tắc cứng nhắc và thiếu nhân văn. Bởi sự an toàn mà bạn vẫn nghĩ là chắc chắn, thực ra chỉ là một trái bong bóng có thể vỡ bất kể lúc nào.
Martin Luther King từng nói: “Bạn đang ở tuổi 38, như tôi hiện tại. Và một ngày, những cơ hội tuyệt vời bất ngờ gõ cửa cuộc sống và kêu gọi bạn hãy đứng lên để bảo vệ những điều chính nghĩa, bảo vệ niềm hạnh phúc, nhân văn trong cuộc sống của con người. Và vì sợ hãi, bạn đã ngoảnh mặt làm ngơ.
Vậy thì, bạn sẽ có cơ hội để tiếp tục sống cho tới 90 tuổi, nhưng thực ra tâm hồn bạn đã chết ở tuổi 38, trong thân xác của một ông lão 90 tuổi.”
Thoát ra khỏi vùng an toàn
- Tạo một danh sách những việc bạn đang trì hoãn: Tự viết một danh sách những dự định mà bạn đã trì hoãn cho đến bây giờ ví dụ như học ngoại ngữ, đi khám sức khỏe định kỳ, đi tập yoga, chăm sóc sức khỏe... Bạn có thể liệt kê bất cứ điều gì bạn đã bị trì hoãn trong vài tuần trở lên, dù là việc nhỏ đến đâu.
- Thực hiện một (hoặc nhiều) các mục nhỏ nhất trong danh sách của bạn: Nếu bạn là người sợ nói chuyện hay sợ thể hiện cảm xúc, trước tiên, hãy chọn một trong những nhiệm vụ nhỏ nhất trong danh sách trì hoãn của bạn và thực hiện điều đó ngay lập tức. Nó có thể là một việc vô cùng đơn giản như quét dọn nhà cửa, đặt giờ dậy sớm vào buổi sáng – bất cứ việc gì bạn đã dùng đủ lý do để không làm trong một thời gian dài (đó một dấu hiệu cho thấy nó nằm ngoài vùng an toàn).
- Tiếp tục thực hiện các bước: Bằng cách thực hiện các nhiệm vụ đơn giản và từng bước thoát khỏi ngoài vùng an toàn, bạn sẽ có được năng lượng và sự tự tin cần thiết để tiến một bước lớn hơn.
Khi bạn đã hoàn thành một việc, hãy chọn một mục khác trong danh sách để thực hiện. Làm điều này cho đến khi bạn cảm thấy đủ tự tin để cuối cùng có thể nói chuyện thoải mái với người khác (hoặc bất cứ điều gì dành cho bạn).