Sự bình tĩnh, thong thả là sự kiên cường của một người, đồng thời cũng là một khả năng của mỗi người.
Con người ta khi bước vào tuổi trung niên, trải qua biết bao thăng trầm của cuộc sống, mặc dù càng hiểu hơn thế nào là "sống đẹp", nhưng trách nhiệm cũng ngày một nặng hơn: công việc, tình cảm, áp lực lớn, khó tránh được phiền não.
Việc cần giải quyết nhiều, việc dễ có, việc khó cũng không ít, nhưng phàm là việc gì, càng gấp gáp thì càng to chuyện.
Học cách xử lý khôn ngoan hơn thì làm việc sẽ càng thuận lợi hơn.
Thế nào là việc khó? Đó là việc khiến mọi người lo lắng, việc rối rắm và khó quyết định.
Càng gặp khó khăn, bạn càng phải học cách thư giãn, bình tĩnh lại.
Câu chuyện Nhan Hồi (học trò cưng của khổng tử) cãi nhau với người mua mũ ở chợ là một bài học quý báu.
Người mua vải khăng khăng đòi: "3*8=23 đồng. Nếu tôi sai, tôi sẽ chặt đầu cho anh xem".
Nhan Hồi lại cho rằng: "3*8=24 đồng. Nếu tôi sai, tôi sẽ cho không anh một chiếc mũ."
Cả hai người đều không ai phục ai, liền tìm người đánh giá.
Hai người họ tìm tới Khổng Tử, Khổng Tử sau khi hiểu tình huống đã nói: "3*8 chính xác bằng 23, Nhan Hồi, con thua rồi, mau đưa mũ cho anh ta."
Nhan Hồi vừa tức giận vừa bất lực, mặt khó hiểu nhìn Khổng tử.
Khổng tử Nhìn người mua mũ đi khuất rồi mới nói: "Con thua thì chỉ thua một chiếc mũ, nhưng anh ta thua là thua cả một mạng người."
Nhan Hồi bỗng nhiên ngộ ra.
Khi gặp phải chuyện rối rắm, con người ta dễ đặt lợi ích của bản thân mình lên đầu từ đó không nhìn được toàn diện sự việc.
"Nhất diệp tế mục, bất kiến Thái sơn", chỉ vì một chi tiết nhỏ mà không nhận ra toàn cục, rất dễ khiến ta đi vào bế tắc, vào ngõ cụt.
Bạn bè khiến bạn tức giận, bạn có nên tha thứ cho họ không? Nếu tha thứ, họ có được nước lấn tới, nhưng nếu không thì có khi nào làm ảnh hưởng đến tình cảm hai bên?
Sở dĩ nó rối rắm như vậy chẳng phải là vì bạn quá tính toán đến sự được mất của bản thân ư?
Nếu có thể khoan dung hơn, mở mắt nhìn xa hơn một chút, nghĩ đến toàn cục, nhìn xa trông rộng, bạn có thể nhận được nhiều năng lượng tích cực hơn, tính tình cũng sẽ trở nên tốt hơn.
Tâm, nếu cứ tính toán thì làm gì cũng khó.
Tâm nếu khoan dung, thì đâu đâu cũng là đường lớn.
Những người hiểu đại cục đều là những người khoan dung đại lượng, không tính toán.
Cũng giống như nhà viết kịch nổi tiếng Victor Hugo viết: "Trên thế giới này, thứ bao la nhất là đại dương, rộng lớn hơn đại dương là bầu trời, rộng lớn hơn cả bầu trời chính là lòng người."
Nếu tâm đủ khoan dung thì trên đời sẽ chẳng còn chuyện gì khó.
Cuộc sống giống như đại dương, không thể lúc nào cũng sóng yên biển lặng, càng khó tránh khỏi những ngọn sóng lớn ập đến bất ngờ, khiến ta không kịp trở tay.
Rất nhiều người khi gặp phải một vấn đề cấp bách nào đó liền hoảng loạn, một khi hoảng loạn, đầu óc sẽ trống rỗng, đầu óc đã trống rỗng thì xử lý việc lại càng rối hơn, cuối cùng, vấn đề không những không được giải quyết mà thậm chí còn đi theo hướng tồi tệ hơn.
Đột nhiên nhận được tin có việc gấp cần đi giải quyết ngay. Những thứ đáng lẽ cần mang đều đã chuẩn bị rồi nhưng trong lúc vội vã lại vô thức để cái chứng minh thư lên bàn, đợi đến lúc đi ra ngoài rồi mới nhớ ra thì đã không kịp.
Thấy đứa nhỏ đang đứng trên ghế với lấy đồ ăn, tay lại sắp chạm vào bình nước nóng bên cạnh, thấy vậy vội vàng hét lên, kết quả là đứa nhỏ sợ quá giật mình và ngã xuống đất.
Việc nhiều, việc này làm không kịp, việc kia cũng chưa xong, nhưng trong đầu lúc nào cũng muốn thật nhanh làm cho xong hết, càng nghĩ càng vội càng, càng không tập trung được tinh thần, càng dễ đánh mất đi sự nhẫn nại, kết quả là việc này chưa xong, việc kia cũng chưa hoàn thành.
Có một lần Đức Phật đi bộ từ một ngôi làng sang ngôi làng khác cùng với vài đệ tử của mình. Trên đường đi, họ bắt gặp một giếng nước, Đức Phật và các đệ tử đã dừng lại nghỉ chân ở đó. Bỗng nhiên, Ngài nói với một trong các đệ tử: "Ta khát nước quá, con hãy đi lấy một ít nước cho ta uống".
Người đệ tử nghe xong liền chạy tới chỗ hồ nước. Tuy nhiên, khi đến đó anh ta nhìn thấy có rất nhiều người đang giặt quần áo dưới hồ, thậm chí còn có một chiếc xe bò đi qua hồ, nước trong hồ trở nên đục ngầu, nhìn rất bẩn.
Đồ đệ của Đức Phật nghĩ: "Nước bẩn như thế này làm sao ta có thể đem cho Đức Phật uống được?" Nghĩ vậy, anh ta quay trở lại nơi cả đoàn đang nghỉ ngơi và nói với Đức Phật: "Thưa Ngài, nước trong hồ rất bẩn và đục. Con nghĩ nó không uống được đâu".
Đức Phật từ tốn trả lời: Vậy thì chúng ta hãy nghỉ ngơi ở đây một lát. Sau khoảng nửa tiếng đồng hồ, Đức Phật lại yêu cầu người đệ tử ban nãy quay lại hồ và lấy nước về uống.
Người đệ tử tuân lệnh và lập tức chạy lại chỗ hồ nước. Lần này anh ta rất ngạc nhiên khi nước trong hồ đã sạch sẽ và trong veo. Bùn bẩn đã lắng xuống đáy hồ và nước lúc này đã hoàn toàn có thể uống được. Anh ta múc nước vào bình rồi mang đến chỗ Đức Phật.
Lúc bấy giờ Đức Phật mới nhìn vào nước trong bình, sau đó nhìn vào người đệ tử và nói: "Các con hãy nhìn xem, nếu cứ để nước ở đó thì bùn sẽ tự lắng xuống. Con sẽ có nước sạch để uống mà không cần đến bất cứ nỗ lực hay khó khăn nào cả".
Sự bình tĩnh, thong thả là sự kiên cường của một người, đồng thời cũng là một khả năng của mỗi người.
Mọi việc trên thế giới này, dù có lớn đến đâu chăng nữa, thì về mặt đạo lý cũng đều có chỗ đúng chỗ sai, chỉ cần ghi nhớ điều này đi xử lý là sẽ ổn thỏa.
Việc dù có phức tạp đến đây cũng đều hàm chứa một bản chất đơn giản bên trong. Vì vậy, nếu bạn gặp việc lớn, đừng để sự hoang mang và sợ hãi ảnh hưởng đến phán đoán của bạn.
Không biết bạn đã từng trải qua những điều như này chưa?
Rõ ràng là sở trường của mình nhưng khi gặp chuyện, vì lo lắng, áp lực mà không phát huy được như ngày thường.
Đi thi lấy bằng lái xe, vừa lên xe liền lo lắng, tim đập liên hồi, đến cái cửa dễ nhất cũng trở nên khó khăn.
Bình thường thì nói năng không ai bằng nhưng cứ đứng trước nhiều người nói là đầu óc lại trống rỗng, ấp a ấp úng.
……
Gặp phải chuyện quan trọng liền lo lắng thường là bởi kì vọng của bạn đối với chính mình quá cao, thậm chí không cho phép mình xảy ra sai xót, hoặc bởi sỹ diện, hiếu thắng, sợ mọi người có cái nhìn khác về mình
Sự lo lắng thích hợp có thể khiến ta xử lý việc có hiệu quả hơn, nhưng lo lắng quá mức lại càng dễ ảnh hưởng đến sự phát huy của bản thân.
Có một bài trắc nghiệm như sau:
Ba người thi nhau chạy qua một hẻm núi, cây cầu bắc qua hẻm núi là một cây cầu được làm bằng dây thừng.
Che mắt của một người, bịt tai của một người, người còn lại được đi bình thường.
Kết quả là, người bịt mắt vì không thấy được độ cao, người bịt tai vì không thể nghe thấy tiếng sóng ầm ầm bên dưới, nên đều đi được qua cầu một cách thuận lợi.
Còn người còn lại lại run rẩy vì sợ hãi, đi chậm đã không nói làm gì, anh ta còn suýt nữa bị rơi xuống dưới.
Có thể thấy rằng có một tâm thái bình thản, vững vàng quan trọng đến nhường nào.
Hãy nhớ rằng, đời người là một đường chạy bền dài, không cần gấp cũng đừng hoang mang.
Như Quỳnh
Theo Trí Thức Trẻ