Khi chúng ta còn trẻ, chúng ta giống như một chiếc thuyền vừa rời cảng, phải đối mặt với từng cơn sóng dữ sắp xảy ra, và nếu chúng ta có thể vượt qua nỗi tuyệt vọng đó, chúng ta mới có thể trưởng thành.
Vài ngày trước, tôi đọc được một bài viết như thế này:
Có một chàng thanh niên, năm 19 tuổi, anh ta nộp đơn xin việc vào làm ca sĩ của một công ty quản lý nghệ sĩ khá nổi tiếng, nhưng đã bị từ chối vì vẻ ngoài không nổi bật.
Sau đó, anh ta đi hát phòng trà hết 7 năm, làm giáo viên dạy nhảy trong 8 năm.
Năm nay anh ta đã 34 tuổi, tiền tiết kiệm được anh ta mua một căn nhà nhỏ, tự làm cho mình một căn phòng thu âm riêng trong nhà, thu âm những bài hát yêu thích đăng lên youtube, và hiện nay anh ấy cũng trở thành một người rất nổi tiếng trong cộng đồng mạng đam mê âm nhạc.
Thành công của mỗi người, đều phải cần đến những nỗ lực vô danh trong thầm lặng. Trước thời điểm thành công, mỗi người đều đang tự đánh bóng chính mình, sau này mới có thể trở thành chính mình thực sự. Một chính mình độc nhất vô nhị, mà không phải là bản sao của bất cứ ai.
Con đường trước năm 30 tuổi, rất dài, rất nhiều lựa chọn, rất nhiều thứ mê hoặc, cũng rất nhiều nỗi đau. Nhưng men theo thời gian, nỗi đau và sự thất vọng kia trở thành động lực để chúng ta càng nỗ lực bước qua những quãng đường khó khăn nhất.
Tháng trước đi công tác xa, tôi tình cờ gặp được người anh họ đã lâu không gặp của mình. Thế là chúng tôi cùng nhau đi ăn chung một bữa cơm và trò chuyện.
Khi nói về những chuyện diễn ra thời tuổi trẻ, tôi không thể không khỏi thở dài: "Nếu chúng ta có thể quay lại thời điểm đó, vậy thì tốt biết mấy."
Anh họ tôi nghe vậy lập tức nói: "Anh chẳng muốn quay lại lúc đó chút nào, nhớ đến thời tuổi trẻ mịt mù và ngu muội đã qua, anh cảm thấy mình như thằng ngốc."
Khi anh họ tôi vừa tốt nghiệp, anh ấy vừa tự ty vừa nhạy cảm. Anh ấy cố gắng tìm kiếm mơ ước xa xôi của mình, giấu gia đình mua vé tàu từ miền Trung vào Thành phố Hồ Chí Minh lập nghiệp.
Anh ấy nói, lúc mới đến Thành phố, anh ấy phát hiện nó rất lớn, nhưng lại không có nơi nào thuộc về một người nhỏ bé như anh.
Không dễ dàng gì mới tìm được một công việc, nhưng vì anh ấy còn quá trẻ, bị ông chủ bắt nạt. Bởi vì còn quá trẻ, dễ nông nổi, thế nên lúc đó anh ta rất tức giận, tiền lương chưa được nhận đã bỏ việc đi rồi.
Nhưng cho dù anh ấy có lang thang khắp nơi đi nữa, cũng nhất quyết không chịu về nhà. Anh ấy sống cùng bạn trong một khu ổ chuột hơn một năm, ăn mì gói hơn cả tháng.
Lúc này, bạn gái anh từ miền Trung chạy vào Nam tìm anh. Bởi vì xấu hổ tài chính của mình không bằng cô ấy, ngay cả một thỏi son cũng không có tiền mua cho bạn gái, thế nên anh ấy đã đề nghị chia tay.
Khi chúng ta còn quá trẻ, năng lực của chúng ta không đủ để gánh vác ước mơ, và lí trí thường rất hay mâu thuẫn với tình cảm trong lòng. Khi chúng ta 20 tuổi, chúng ta muốn tìm được một vị trí của riêng mình trong thế giới rộng lớn này, nhưng dù chúng ta nỗ lực thế nào đi nữa cũng không nhìn rõ được con đường phía trước.
Mơ màng, lạc lối, không rõ phương hướng, đó là những cảm giác trước khi chúng ta 30 tuổi. Chúng ta giống như những hạt cát bị chôn vùi trong đất, phải đấu tranh trong tuyệt vọng với bóng tối, muốn xuyên qua mặt đất càng sớm càng tốt, muốn nhìn thấy thế giới bên ngoài và chính mình.
Sau này khi anh họ tôi đã 30 tuổi rồi, những cảm xúc đó đều đã biến mất. Nếu bạn đã có hướng đi cho tương lai, bạn sẽ không dễ hoang mang. Nếu đã có cuộc sống trước kia mình mong muốn, chúng ta cần gì phải hối tiếc và muốn quay ngược thời gian lại đây?
Chúng ta thường nói, sống có 3 cấp độ: sống, sống để ý thể diện và sống thấu hiểu bản thân.
Khi chúng ta còn trẻ, chúng ta thường rất chú trọng đến thể diện, chúng ta dễ bị xấu hổ và mặc cảm. Nhưng đến năm 30 tuổi rồi bạn sẽ thấy, dù bạn có tốt đến đâu đi nữa, vẫn sẽ có người xầm xì đàm tiếu sau lưng bạn. Thế nên làm sao để thấu hiểu chính mình, làm tốt chính mình là được.
Tôi từng xem một video ngắn có tựa đề: "Tôi, 30 tuổi rồi."
Ở tuổi 30, nhân vật chính quyết định từ bỏ công việc ổn định để theo đuổi ước mơ trở thành một nhiếp ảnh gia.
Từ 20 đến 30 tuổi, bạn đã thử qua nhiều lựa chọn khác nhau. Nhưng cái nào là tốt nhất cho bạn. Nhân vật chính nói: Qua 10 năm, cô ấy đã bắt đầu thực sự hiểu rõ chính mình rồi, cô ấy xây dựng cho mình một phong cách riêng, không còn bắt chước người khác nữa, cô ấy tự tin và hành động theo suy nghĩ của bản thân.
Trước 30 tuổi, chúng ta là những nhà thám hiểm cuộc sống. Sau 30 tuổi, chúng ta có đủ khả năng và tự tin để chọn cuộc sống mà chúng ta muốn.
Giống như cô gái trong đoạn video, cô ấy nói với bố mẹ mình: "Đây là con đường con chọn, ba mẹ không cần lo lắng, con có lòng tin vào chính mình."
Khi chúng ta còn trẻ, chúng ta giống như một chiếc thuyền vừa rời cảng, phải đối mặt với từng cơn sóng dữ sắp xảy ra, và nếu chúng ta có thể vượt qua nỗi tuyệt vọng đó, chúng ta mới có thể trưởng thành.
Trước 30 tuổi, chúng ta đang trải qua hàng ngàn thử thách: thất nghiệp, công việc lương thấp, bận rộn, bạn bè phản bội, người thân không bên cạnh, bị chỉ trích...
Nhưng sau 30 tuổi, tất cả mọi điều thị phi trong xã hội đều không quan trọng bằng những thứ như: Gia đình, sức khỏe, tiền. Sau 30 tuổi, chúng ta có tiền, có công việc, có định hướng, có tự tin, có can đảm đối diện với mọi điều không hay, và thực sự bắt đầu đời người.
Thiên Tuyết
Theo Trí Thức Trẻ