Tôi 38 tuổi, không bàn về tình yêu, chỉ nói về vật chất: “Người không vì mình trời tru đất diệt”, chỉ có tiền mới giúp chúng ta an tâm sống

Hôn lễ là truyện cổ tích, cưới xong sẽ là hiện thực. Vậy trong hôn nhân, tình yêu quan trọng hay vật chất quan trọng?


Hôn lễ là truyện cổ tích, cưới xong sẽ là hiện thực. Vậy trong hôn nhân, tình yêu quan trọng hay vật chất quan trọng?

Tuần trước, tôi có phỏng vấn một người phụ nữ 38 tuổi, nội dung như sau:

- Bạn có yêu cầu gì với đối tượng mà mình muốn kết hôn hay không?"

- Yêu cầu anh ấy có nhà có xe, công việc tương đối ổn định. Không lớn lên trong gia đình đơn thân. Tính cách và cách nhìn nhận cuộc sống cũng nên tích cực một chút.

- Vật chất và tình cảm, bạn cảm thấy bạn coi trọng cái nào hơn?

- Vật chất. Tôi đã 38 tuổi rồi, sớm đã không còn ở cái độ tuổi mơ mộng về tình yêu nữa. Những cô gái trước 25 tuổi còn dám chạy theo tình yêu, bởi vì họ còn trẻ, có thời gian. Mục đích của họ khi quen và yêu nhau cũng chưa chắc chắn là để kết hôn, mà để tìm hiểu, để không bị cô đơn. Còn tôi, đã 38 tuổi rồi, lớn tuổi rồi, tôi tìm đối tượng để kết hôn, không phải tìm người đàn ông để yêu đương. Hiện tại tiền lương mỗi tháng của tôi đều hơn 35 triệu, thu nhập ổn định. Ở độ tuổi gần 40, ngoại hình khá, có nhà, có xe.

- Trong hôn nhân tình yêu vẫn quan trọng hơn chứ. Nếu không sẽ rất khó nắm tay nhau trải qua mưa giông bão tố, đi đến cuối đời.

- Mấy cô cậu làm trong ngành viết lách, thích lãng mạn này nọ, nên đương nhiên sẽ nói tình cảm quan trọng hơn rồi. Thực tế, trải qua cuối đời còn lại cùng ai đều như nhau cả. Dù có tình cảm với nhau hay không, khi hai người kết hôn với nhau, lâu dần tình cảm cũng sẽ nhạt theo, đến cuối cùng chỉ là sống cho qua ngày.

Mấy cô gái trẻ à, thực ra thực tại tàn khốc lắm, trong 100% những người kết hôn đó có được bao nhiêu phần trăm là yêu thương nhau mãi mãi đâu. Có, nhưng là tiểu số thôi, còn lại đều là mấy vụ ly hôn, ngoại tình, sống chung nhà nhưng xem nhau như người lạ...

Thế nên thà rằng chúng tôi lựa chọn việc kết hôn với vật chất, sau này dù có mất đi, chúng tôi cũng không bị tổn thương nhiều. Mọi người đều là người trưởng thành cả rồi, nên sống thực tế thôi, đừng nói yêu hay không yêu. Bởi vì từ lâu tôi đã sớm không còn đủ lòng tin nữa, thế nên nói vật chất càng an tâm hơn nhiều.

Tôi 38 tuổi, không bàn về tình yêu, chỉ nói về vật chất: “Người không vì mình trời tru đất diệt”, chỉ có tiền mới giúp chúng ta an tâm sống - Ảnh 1.

Mọi người thân mến, nói thực lòng, khi nghe được những lời này lòng tôi vừa mâu thuẫn vừa thấy khó chịu. Bởi vì thế giới quan của tôi hoàn toàn trái ngược với cô ấy, dù thế giới này có nhiều lừa dối thật, nhưng tôi vẫn luôn tin vào tình yêu và hôn nhân. Con cái, chính là kết quả của tình yêu và hôn nhân đấy, dù sau này có ra sao, chẳng phải chúng ta vẫn còn những món quà đáng yêu là con cái bên cạnh sao?

Nhưng nghĩ kĩ, có nhiều người cũng như cô gái kia, do hoàn cảnh gia đình, do cuộc sống, do đổ vỡ trong tình yêu, đến khi đầy đủ điều kiện rồi, họ vẫn không dám tiếp nhận tình yêu nữa, không phải vì họ ham tiền, mà vì họ sợ, sợ bị tổn thương quá sâu để rồi không thể thoát ra.

Hôn nhân không phải chỉ có riêng việc anh yêu em, em yêu anh. Hôn nhân còn liên quan đến vấn đề tồn tại, làm gì để sống khi trong nhà có thêm người?

Sau cuộc phỏng vấn, tôi lại bắt đầu nghĩ về một chủ đề đã lỗi thời, đó là: "Tình yêu và vật chất."

Hôn nhân nhất định phải có vật chất làm nền tảng. Tôi đã gặp qua một cặp đôi rất yêu nhau. Cô gái sinh ra trong gia đình nông thôn, được giới thiệu mai mối và lấy một chàng trai nghèo khác làng. Trải qua 8 năm bên nhau, tuy nghèo nhưng họ rất siêng năng và vui vẻ. Sau đó có lần ba mẹ cô ấy đến thăm, ba mẹ đem vài món đồ ăn đến, còn cô ấy lại không thể mua nổi một món quà đàng hoàng để biếu ba mẹ.

Lại sau nữa, con cô ấy bệnh nặng, chạy vạy khắp nơi chữa trị nhưng vẫn không khỏi hẳn. Đến cuối cùng phải bán cả căn nhà rách nát đang ở để chạy chữa cho con.

Lại sau đó... không có sau đó nữa.

Bởi vì tôi nghe nói cô ấy đã ly dị người chồng kia và lấy một người khác lớn hơn cô ấy 10 tuổi ở thành phố làm chồng.

Lúc cùng nắm tay nhau thề hẹn, tình yêu cứ ngỡ sẽ đi đến cuối đời, nhưng khi gặp khó khăn, sóng gió, rất ít người có thể nắm tay nhau đến cuối đời.

Mỗi người đều có quyền theo đuổi cuộc sống tốt hơn. Miễn là không có sự phản bội trong hôn nhân, vậy nên ly hôn có lẽ là cách tốt nhất của cả hai người, đó là theo suy nghĩ của cô gái. Bởi vì con cô ấy đã được chữa khỏi bệnh, tiền nợ cũng đã trả hết rồi.

Nhưng đối với tôi, một cuộc hôn nhân không có tình yêu, lại được bù đắp bằng vật chất, vậy thực quá đau khổ rồi.

"Tại sao bạn muốn kết hôn? – Bởi vì tôi đã lớn tuổi, nhiều người hối thúc và hỏi han quá, tôi muốn kết hôn nhanh một chút."

"Tại sao bạn muốn có con? – Bởi vì tôi cần một đứa trẻ, sau này già rồi còn có người chăm sóc, giờ không sinh, mốt lớn tuổi hơn lại càng khó sinh."

Cho dù đó là đàn ông hay phụ nữ, nếu kết hôn với lý do như vậy, thật thảm, thật ích kỷ.

Tôi 38 tuổi, không bàn về tình yêu, chỉ nói về vật chất: “Người không vì mình trời tru đất diệt”, chỉ có tiền mới giúp chúng ta an tâm sống - Ảnh 2.

Hôn nhân cần vật chất. Đúng, nhưng nó càng cần tình yêu hơn, có tình yêu gia đình mới có độ ấm áp.

Tôi hi vọng bạn không quá cực đoan hay ích kỷ, thờ ơ, trong tình yêu. Đừng trông quá cao, cũng đừng nhìn quá thấp. Đối với vấn đề hôn nhân cả đời, có trách nhiệm với chính mình, với người bạn đời một chút.


Thiên Tuyết

Theo Trí Thức Trẻ

Link nội dung: https://thuongtruong24h.vn/toi-38-tuoi-khong-ban-ve-tinh-yeu-chi-noi-ve-vat-chat-nguoi-khong-vi-minh-troi-tru-dat-diet-chi-co-tien-moi-giup-chung-ta-an-tam-song-a90571.html