Trên thế giới này không có bất kì cơ hội nào là khi không mà đến, tất cả những điều may mắn ta gặp được đều do đổi lấy từ sự chăm chỉ.
Hôm qua cuối tuần, tôi cùng một người bạn ôn chuyện cũ, cậu ấy kể cho tôi nghe câu chuyện của người bạn ở cùng phòng kí túc xá với cậu ấy thời đại học.
Trong bốn năm đại học, nơi mà người bạn này đặt chân đến nhiều nhất chính là chiếc giường nhỏ của anh ấy trong phòng. Anh ấy không tham gia bất kì hoạt động nào của đoàn đội hay câu lạc bộ, cũng rất lười học. Mỗi ngày anh ấy chỉ thường đi đến hai nơi: lớp học và kí túc xá.
Buổi sáng anh ấy đi học thuận đường ngang qua căn tin mua bánh mì. Ăn trưa và chiều thì nhờ bạn cùng phòng về mua giúp. Khi cơm được mua dùm về rồi thì anh ấy ngồi cạnh góc giường, nơi có cái bàn học nhỏ, ăn hết cơm xong lại nằm chơi điện thoại.
Những người bạn khác từng khuyên anh ấy nên biết trân trọng thời gian còn ở trường đại học, nên làm nhiều việc mà mình yêu thích hơn, cũng nên làm nhiều việc giúp ích cho tương lai của mình sau này hơn, chẳng hạn như chăm chỉ học tập.
Nhưng anh ấy lại luôn cho rằng: "Bây giờ như vậy cũng rất tốt, mọi người phải học cách chấp nhận chính mình chỉ là một người bình thường đi thôi, thay vì cố gắng vô ích, chi bằng hưởng thụ thời gian nhàn rỗi đang có."
Vài lần thuyết phục không có kết quả, bạn cùng phòng cũng không khuyên anh ấy nữa, mỗi người đều có việc riêng, không ai rảnh để quan tâm hoài đến anh ấy.
Sau đó thoáng một cái chớp mắt, họ đều đã tốt nghiệp. Những người bạn trong kí túc xá, ngoại trừ anh ấy ra, người thì nhận được học bổng học thạc sĩ ở Anh, người thì nhận được lời mời làm việc từ một công ty nổi tiếng, còn có người tự kinh doanh riêng. Tuy chỉ là kinh doanh quần áo với quy mô nhỏ, nhưng nói chung doanh thu cũng không tồi.
Chỉ có anh ấy, hồ sơ không đủ điểm để xin học bổng du học, CV nộp cho nhiều công ty xong đợi mãi vẫn không thấy hồi âm. Anh ấy thỉnh thoảng cũng nghĩ đến việc kinh doanh nhưng lại sợ thất bại. Cho đến khi rời khỏi trường đã một năm, anh ấy vẫn chưa biết chính mình muốn làm gì, và có thể làm gì.
Sau đó nghe nói anh ấy về quê, nhờ ba mẹ xin vào làm thư kí trong một công ty nhỏ. Nếu anh ấy thực sự muốn sống cuộc đời bình đạm như vậy, chắc chắn anh ấy phải cảm thấy hài lòng với sự sắp xếp này của ba mẹ. Nhưng bởi vì anh ấy luôn muốn cuộc sống hào nhoáng hơn, nhìn bạn bè trên facebook phát triển từng ngày, anh ấy lại càng lo lắng.
Cách đây vài ngày, anh ấy nhắn tin cho cậu bạn tôi nhờ giới thiệu dùm một công việc phù hợp ở thành phố, nhưng bạn tôi và tất cả mọi người đều bất lực. Nghĩ đến thái độ học tập và thành tích của anh ấy ở trường, chẳng ai dám đem uy tín của mình ra để bảo đảm cho một người như anh ấy cả.
Sau khi nghe người bạn kể xong, tôi chợt nghĩ ra một câu: "Thứ đáng sợ nhất chính là cái gì bạn cũng không làm, còn tự an ủi mình rằng sống cuộc đời bình thường mới là đáng quý nhất."
Trong cuộc sống, còn có rất nhiều người cũng như vậy, mong muốn cao xa, nhưng năng lực có hạn, và họ luôn tự an ủi mình cũng như bao biện với người khác rằng mình chỉ muốn sống cuộc đời bình thường như bao người.
Nhưng họ có thật sự nghĩ như vậy không? Hay chỉ đang muốn kiếm cớ cho sự lười biếng và nỗi sợ hãi vì không muốn nhảy ra khỏi vùng an toàn của bản thân?
Không có ai có thể giới hạn đời người của ai. Nhưng nếu đến ngay cả chính bạn cũng không muốn chạy về phía tương lai tốt đẹp, vậy không ai có thể giúp bạn nổi.
Tôi nhớ đã đọc ở đâu đó một đoạn văn thế này: Khi tôi 15 tuổi cảm thấy bơi rất khó học nên đã từ bỏ. Đến năm tôi 18 tuổi, người tôi thích thầm hẹn tôi đi bơi nhưng tôi chỉ có thể nói câu: "Tôi không biết." Năm 18 tuổi cảm thấy học tiếng Anh rất khó nên không theo đuổi đến cùng, để đến năm 28 tuổi bắt được một cơ hội công việc tốt, lương cao nhưng cần có tiếng Anh, tôi chỉ đành bỏ lỡ.
Bạn biết không? Nỗ lực không bao giờ là uổng phí, dù hiện tại bạn học thêm một thứ gì đó, nó không có lợi cho hiện tại, nhưng có thể nó sẽ giúp ít rất nhiều cho tương lai. Còn bằng không ngược lại, bạn không chỉ bỏ lỡ nhiều việc, nhiều người, nhiều cơ hội, mà đôi khi còn có thể gặp những rắc rối không đáng có.
Tuổi tác càng lớn, càng nhận ra thời gian là một thứ thật đáng quý. Nếu bạn biết tận dụng thời gian, nó sẽ tặng lại bạn nhiều món quà bất ngờ. Nhưng nếu bạn bỏ lỡ thời gian đi làm điều vô bổ, vậy cơ hội cũng theo đó mà mất đi.
Mỗi người đều mong muốn gặp được quý nhân của đời mình, nhưng trên thực tế, quý nhân tốt nhất không phải ai khác, chính là sự nỗ lực của chính bạn.
Bạn có thể lựa chọn sống thoải mái, nhưng sự an nhàn đó không bao giờ là vĩnh viễn được. Bởi vì bất cứ điều gì khiến bạn trở nên tốt hơn, đều là những việc không dễ dàng gì, thậm chí là rất khó, rất mệt, ví dụ như đọc sách, chạy bộ. Nhưng những thứ này nếu kiên trì, có thể sẽ là thứ mở đường cho tương lai của bạn.
Những bạn trẻ hiện nay, ngay cả trẻ em cũng vậy, thường hay thức khuya, chơi game, xem phim. Nó không chỉ hại cho mắt, sức khỏe, mà còn khiến trí nhớ giảm sút.
Chúng ta nên hiểu một điều: Trên thế giới này không có bất kì cơ hội nào là khi không mà đến, tất cả những điều may mắn ta gặp được đều do đổi lấy từ sự chăm chỉ.
Thích cuộc đời bình thường không có gì sai, nhưng tôi hi vọng bạn có thể chủ động chọn lựa, mà không phải để cuộc sống đưa đẩy.
Càng nỗ lực, càng may mắn. Từ giờ hãy thay đổi đi thôi, mọi thứ hiện tại nếu thay đổi cũng vẫn còn kịp đấy.
Trí thức trẻ