Thường ngày được nghe đủ mọi đạo lý, nhưng hôm nay, sư trụ trì lại bảo chúng đi ăn trộm của người khác. Lẽ nào thầy của chúng bị mất trí?
Ngày xửa ngày xưa, ở ngoại ô một thành phố lớn của Nhật Bản có một ngôi chùa cũ kỹ. Từ khi còn nhỏ, các cậu bé muốn học về Đạo Phật đều tới sống trong ngôi chùa này và được vị sư trụ trì ở đây trực tiếp chỉ dạy.
Một hôm, nhà sư quyết định dạy cho những cậu học trò của mình một bài học, nên liền bảo các cậu bé lại và nói, "Các trò yêu quý, như các trò thấy đấy, ta đã bắt đầu già đi và chậm chạp rồi. Ta không còn đủ sức duy trì hoạt động của ngôi chùa như trước nữa rồi.
Thế nhưng, ta lại chưa dạy cho các con cách kiếm tiền, vì thế chỉ còn một cách duy nhất để giữ cho ngôi chùa này vẫn tiếp tục hoạt động mà thôi".
Để học về Phật pháp, các cậu bé đã tới sống ở một ngôi chùa nằm ở ngoại ô 1 thành phố lớn của Nhật Bản. (Ảnh minh họa: Internet)
Lúc này, những cậu bé ngây thơ bắt đầu mở to mắt, hết sức lắng nghe lời sư trụ trì nói.
"Thành phố lân cận có rất nhiều người giàu có. Trong ví họ có nhiều tiền hơn là họ cần, vì thế, ta muốn các trò tới đó, đi theo họ trên những con phố đông đúc, cho đến khi họ rẽ vào những con ngõ vắng vẻ.
Khi không có ai nhìn thấy, nhớ là chỉ khi không có ai nhìn thấy, các con phải ăn trộm ví của họ. Có vậy thì chúng ta mới có đủ tiền để giữ cho ngôi chùa này được tồn tại".
"Nhưng thưa thầy, thầy đã dạy chúng con việc lấy những thứ không thuộc về mình là sai trái cơ mà", các cậu bé hỏi lại trong sự ngờ vực.
"Đúng là ta đã nói thế, nếu không cần thiết mà đi ăn trộm thì là sai. Và nên nhớ, không được để cho bản thân mình bị nhìn thấy. Nếu có ai nhìn thì không được ăn trộm. Các trò đã hiểu chưa?"
Các cậu bé nhìn nhau một cách đầy lo lắng. Phải chăng thầy của chúng đã bị mất trí ư? Chính người thầy luôn dạy chúng những điều đúng đắn giờ đây lại bảo chúng đi ăn trộm.
Băn khoăn về yêu cầu của vị sư trụ trì, các cậu bé nấn ná mãi chưa dám rời đi. (Ảnh minh họa: Internet)
Thế nhưng, ánh mắt của vị sư trụ trì ánh lên một sự kiên quyết mà chúng chưa từng nhìn thấy, khiến chúng nao núng và buộc phải nghe lời. "Vâng, thưa thầy", những cậu trò nhỏ vâng lệnh và lần lượt rời đi. Vị sư già cũng từ từ đứng dậy, nhìn theo bóng các trò.
Nhưng khi quay lại, ông nhìn thấy có một cậu bé vẫn đứng im lặng ở góc phòng. "Sao con không đi với những cậu bé kia?", nhà sư cất lời hỏi. "Con không muốn cứu ngôi chùa của chúng ta hay sao?"
"Có chứ ạ, thưa thầy. Nhưng thầy nói chúng con phải ăn cắp khi không bị nhìn thấy. Mà con thì biết rằng chẳng có nơi nào trên trái đất này mà ta không bị nhìn thấy, vì con sẽ luôn nhìn thấy chính bản thân mình", cậu bé bạo dạn trả lời người thầy của mình.
"Đúng thế!", vị sư trụ trì vui mừng thốt lên. "Đó chính là đạo lý ta mong các con lĩnh hội được, nhưng thật đáng tiếc, chỉ có mình con là nhận ra. Hãy chạy theo các bạn con và bảo chúng quay về chùa trước khi chúng tự đưa mình vào rắc rối đi".
Cậu bé mỉm cười khi nghe thầy nói rồi chạy đi và thấy các bạn mình vẫn đang lo lắng và nghi hoặc, đứng tụ lại cách chùa một đoạn mà chưa biết nên làm thế nào. Cậu thuật lại lời của thầy và tất cả cùng quay trở lại.
Lời bàn:
Con người là công trình kỳ vĩ nhất của tạo hóa, tuy 1 mà 2, tuy 2 mà 1. Cho dù chúng ta có làm gì đi nữa, sẽ luôn có một phần khác trong con người ta luôn yên lặng quan sát và đánh giá phần còn lại.
Đúng hay sai? Tốt hay xấu? Thực ra thâm tâm của chúng ta đều biết cả, chỉ là chúng ta không nói ra, chỉ là chúng ta bị chi phối bởi lòng tham và sự ích kỷ của bản thân nên cố tình vờ như không biết mà thôi.
Có một sự thật là tiếng nói của công lý ấy sẽ luôn tồn tại, và khi chúng ta càng già đi, thì sẽ càng nghe rõ. Vì chính bản thân ta sẽ là người thầy cần mẫn và công tâm nhất.
Theo Unitarian Universalist Association
Theo Thanh Hương
Trí Thức Trẻ
Link nội dung: https://thuongtruong24h.vn/bao-tro-di-an-trom-su-thay-giup-ho-ngo-ra-1-dao-ly-nhieu-nguoi-ca-doi-cung-chua-hieu-duoc-a93044.html