Bà Thảo lặn lội lên M'Drak đón chồng nhưng bị bảo vệ ngăn cản quyết liệt, ông Vũ tránh mặt và quyết không về thọ tang cha

02/12/2019 07:25

[caption id="attachment_118938" align="aligncenter" width="650"]Trở về thọ tang cha chồng, bà Thảo cảm nhận: "Như đang bước vào hang cọp". Trở về thọ tang cha chồng, bà Thảo cảm nhận: "Như đang bước vào hang cọp".[/caption]

Phần 2: Tôi đang bước vào "hang cọp"

Tôi bay về Nha Trang trên chuyến bay 12.25 ngày 6/2/2017, vừa kịp lúc để đón ông ở nhà Ngọc Diễm. Hơn 1 giờ sau thì chiếc xe bết dính đầy bùn đất chở thi thể ông vào nhà. Thật là đau xót!

Tài xế cũng là người thân quen của gia đình tôi chở tôi về dự đám tang của ông, nhận định sau khi quan sát tình hình xung quanh là tôi đang bước vào "hang cọp". Tất cả mọi ánh mắt đều săm soi, canh chừng tôi rất đáng sợ. Vậy mà tôi vẫn cứ bước vào, bởi vì tôi nghĩ mình cứ làm đúng bổn phận dâu trưởng…

Đưa ông vào phòng xong, tôi là người thân duy nhất ở bên cạnh chăm sóc ông và trông nom đội tẩm liệm làm công việc tắm rửa và thay áo quần cho ông. Ông bị tím bầm mắt, có lẽ do bị máu dồn lên và 2 tai tím đen. Máu còn chảy ra từ mũi và miệng. Còn bụng ông thì bị trương phồng vì ủ nước lại mà không đi tiểu tiện được. Tôi nhờ họ tắm rửa cho ông thật nhẹ nhàng và cố gắng làm thật sạch sẽ. Ông còn bị loét ở bàn chân, ở mông trông rất tội…

Vậy mà lúc sinh thời ông không hề rên la, không nói cho ai biết, cứ âm thầm tự chịu một mình… Tôi thấy mình có lỗi, bất lực nên khóc rất nhiều. Ông ra đi sớm quá, lẽ ra ông còn thể sống tiếp chục năm nữa với con cháu nếu được chữa trị kịp thời bằng phương tiện y tế tốt nhất mà điều kiện của chúng tôi làm được.

Sau khi lo cho ông ổn thỏa xong, tôi ra ngoài thì thấy Má và chị Thùy (chị ruột của anh Vũ) vẫn đang ở dưới bếp.

Sau đó Má và chị Thùy họp mọi người lại tuyên bố Quang là người sẽ thay anh Vũ cúng cho ông, còn Đông sẽ thay anh để tiếp khách.

Thấy vậy tôi không đồng ý mà nói rằng: Tôi là dâu trưởng, chồng tôi là anh Vũ vẫn còn sống và chỉ ở cách đây 100km mà thôi. Tôi không đồng ý bất kỳ người đàn ông nào đứng bên cạnh tôi để lo hậu sự cho Ba. Vì vậy tôi sẽ lên M'Drak đón anh về. Nếu anh không về thì tôi sẽ thay mặt anh lo cho Ba, tôi không đồng ý để ai đại diện thay mặt anh cả.

Còn 3 tiếng nữa là đến 8 giờ tối, Thầy chùa sẽ đến tụng kinh và làm lễ Liệm cho ông. Vì vậy tôi xin phép Má để tôi lên M'Drak để đón anh Vũ về làm lễ thọ tang cho Cha.

Bà Thảo lặn lội lên MDrak đón chồng nhưng bị bảo vệ ngăn cản quyết liệt, ông Vũ tránh mặt và quyết không về thọ tang cha - Ảnh 1.

Phần 3: Hai lần đến M’Dark đón chồng về chịu tang Cha nhưng vô vọng

Tôi lên M’Drak vất vả vô cùng, đến nơi thì trời tối đen mù mịt. Tôi hy vọng nhân lúc này đón được anh về, để anh chít khăn tang và hiểu trách nhiệm làm con với người Cha của mình, và cũng để giúp anh tỉnh ngộ, khỏi bệnh.

Gần đến nơi thì có tốp bảo vệ chặn ngay trước xe, không cho tôi vào. Tài xe của tôi bước xuống khuyên can nhưng không được. Họ còn đưa mấy con becgie to lớn ra để hù dọa, ngăn tôi gặp anh.

Tình thế lúc đó buộc tôi chỉ còn cách gọi điện cho anh, nhưng anh không bắt máy. Tôi nhắn tin anh cũng không hồi âm… Sau hơn 30 phút chờ đợi giữa đêm tối M’Drak, tôi buộc phải trở về mà lòng buồn vô hạn.

Tôi về đến nhà gần 9 giờ tối, chỉ kịp để tụng kinh cho ông. Lát sau hai con gái của tôi về và cùng vào tụng kinh.

Đến 9 giờ tối thì cả nhà làm lễ Liệm cho ông. Chúng tôi khóc ngất vì quá đau thương, có lẽ lúc đó chúng tôi không thể chấp nhận được sự thật là ông đã mãi mãi ra đi và đang được người ta đưa vào trong quan tài.

Tôi trông anh về từng giây từng phút, nhưng vô vọng vì đến phút cuối này anh vẫn không về…

Bà Thảo lặn lội lên MDrak đón chồng nhưng bị bảo vệ ngăn cản quyết liệt, ông Vũ tránh mặt và quyết không về thọ tang cha - Ảnh 2.

---

Sáng ngày hôm sau, hai con trai của tôi từ nước ngoài đã về dự tang ông Nội. Nhìn các con mặc đồ tang lễ mà tôi chạnh lòng và vừa giận chồng không làm tròn Đạo Hiếu với Cha Mẹ. Không thể có bất kỳ Đạo nào lớn hơn Đạo Hiếu với Cha Mẹ!

Chúng tôi làm lễ tang cho ông xong, các con quay quần quanh quan tài của ông mà khóc và tâm sự với ông như thể ông vẫn còn sống. Chỉ mới 10 ngày trước chúng tôi vẫn còn ở bên nhau, cùng nói cười vui vẻ, các con còn giành nhau ngồi riêng với ông để nói chuyện với ông, nghe ông dạy bảo, giành nhau ôm hôn ông…

Thấy hai con trai mặc đồ tang, đội mũ màn, chống gậy mà tôi khóc như mưa… Hình ảnh của anh in tạc trong hai đứa con trai…

Chiều hôm sau, sau khi làm lễ và tụng kinh cho ông xong, tôi và các con lại lên đường đi M’Drak, cố gắng gặp anh lần nữa. Tôi nhờ thêm một gười bạn thân của anh nói giúp với các nhân viên bảo vệ để chúng tôi lên được M’Dark thuận lợi.

Xuất phát được 10 phút thì tôi nhận được tin báo trang trại M’Drak bị bao vây bởi nhiều chiếc xe to lớn, chắn hết các cửa ra vào. Cùng lúc đó tôi biết anh Y Luyện là Nguyên Bí Thư tỉnh Đăk Lăk cũng đang trên đường vào thăm anh Vũ và dự đám tang của ông, tôi liền gọi điện cho anh Y Luyện để nhờ anh giúp vào thăm anh.

Chúng tôi đến M’Drak khoảng 2 giờ rưỡi chiều. Trời nắng chang chang. Tôi thấy nhiều chiếc xe ủi, xe ben xúc đất đã chạy dạt ra hai bên con đường vào cổng. Nhưng cổng trái vẫn còn đóng, bên trong có thêm một chiếc xe bồn nước. Tốp bảo vệ và đàn chó becgie lại xuất hiện ra chặn trước xe, không cho chúng tôi vào. Họ nói anh Vũ đã rời trang trại để đi Ninh Hòa.

Bà Thảo lặn lội lên MDrak đón chồng nhưng bị bảo vệ ngăn cản quyết liệt, ông Vũ tránh mặt và quyết không về thọ tang cha - Ảnh 3.

(Hình ảnh cắt từ FB bà Lê Hoàng Diệp Thảo)

Tôi biết họ nói vậy là để chúng tôi về, chứ chắc chắn anh Vũ vẫn còn trong đó. Tôi và anh Y Luyện cố đứng chờ ngoài cổng hơn 1 tiếng rưỡi. Rồi anh Y Luyện gọi cho Giám đốc Công an tỉnh Đăk Lăk và lệnh cho công an vào hỏi vì sao không cho tôi và 4 đứa con vào trại.

Tưởng sau bao cố gắng, tôi và các con có thể gặp lại anh. Nhưng gần 3 giờ đồng hồ chúng tôi vẫn còn ở cổng mà không sao vào được. Chúng tôi buồn bã trở về để kịp làm lễ tối cho ông…

Trong thâm tâm tôi chỉ mong sao anh sẽ thức tỉnh sau biến cố Ba mất, rồi anh hiểu được bổn phận làm con mà về chịu tang Ba cho đúng đạo lý và bà con lối xóm không điều tiếng, chê cười gia đình chúng tôi. Không gặp được anh, lòng tôi bao ngổn ngang phía trước…

Nhà chỉ có hai người đàn ông, Ba anh như trụ cột trong gia đình, giờ ông mất, tôi cảm thấy gia đình trống vắng quá. Gia đình chỉ còn trông chờ vào anh, nhưng anh lại bị bệnh như vậy nên tôi vô cùng lo lắng và bất an…

(Còn nữa)

Link bài gốc: http://ttvn.vn/kinh-doanh/ba-thao-lan-loi-len-mdrak-don-chong-nhung-bi-bao-ve-ngan-can-quyet-liet-ong-vu-tranh-mat-va-quyet-khong-ve-tho-tang-cha-520192120526193.htm