Cái chết của Quan Vũ là một đòn đả kích lớn đối với Lưu Bị, ông lập tức đưa ra tuyên ngôn "liều mạng".
Trong những giai thoại về tình huynh đệ nổi tiếng nhất Trung Hoa, không thể không nhắc tới câu chuyện "kết nghĩa vườn đào" của ba anh em Lưu Bị - Quan Vũ – Trương Phi thời Tam Quốc.
Cũng bởi bên cạnh ông có hai võ tướng địch vạn người là Quan Vũ, Trương Phi. Nhờ sự trợ giúp của hai nghĩa đệ này, từ một thanh niên bện giày nghèo khó, sự nghiệp của Lưu Bị ngày càng trở nên có tiếng tăm.
Có thể nói, cơ ngơi của Lưu Bị có một phần công lao to lớn từ hai người em kết nghĩa. Không có Quan – Trương, Lưu Bị khó có thể tự mình lên làm Hoàng đế.
Câu chuyện kết nghĩa đào viên của Lưu - Quan - Trương luôn là một trong những giai thoại đẹp nhất về tình huynh đệ. (Tranh minh họa).
Lòng trung của Quan Vũ: Tiếng thơm lưu mãi ngàn năm!
Mặc dù là ba huynh đệ kết nghĩa, nhưng không khó để nhận ra rằng Lưu Bị tin tưởng và trọng dụng Quan Vũ nhiều hơn.
Mỗi lần đánh trận, ông thường để Quan Vũ một mình chỉ huy một đạo quân. Điều này đủ để thấy Lưu Bị vô cùng tán thưởng tài năng quân sự của người nghĩa đệ này.
Không chỉ riêng Lưu Bị trọng dụng, mà bản thân Quan Vũ cũng vô cùng trung thành, tận tụy với đại ca của mình.
Nhớ năm xưa lúc Tào Tháo đem quân đánh chiếm Từ Châu, Lưu Bị và Trương Phi phải chạy loạn, còn Quan Vũ vẫn ở lại Hạ Bì để bảo vệ cho hai người chị dâu.
Vì an toàn của họ, ông buộc phải chấp nhận tạm hàng Tào Tháo, giúp Tào "chém Nhan Lương, giết Văn Xú".
Nhưng khi được Tào Tháo ban thưởng, Quan Vũ nhất định không nhận mà sau đó quyết định vượt ngàn dặm đi Hà Bắc tìm đại ca.
Tình cảm huynh đệ trước sau như một của vị võ tướng ấy dành cho Lưu Bị đã trở thành giai thoại lưu truyền ngàn đời.
Tấm lòng trung trinh của Quan Vũ dành cho Lưu Bị là một trong những điều hậu thế luôn ca ngợi khi nhắc về Quan Công. (Tranh minh họa).
Nhị đệ qua đời và lời tuyên bố "liều mạng" trả thù của Lưu Bị
Sau này, Lưu Bị chiêu mộ được Ngọa Long tiên sinh Gia Cát Lượng, sự nghiệp ngày càng phất lên như diều gặp gió. Quan Vũ tiếp tục là người được Lưu Bị vô cùng tín nhiệm và trở thành nhân vật quan trọng hàng đầu trong tập đoàn chính trị của nhà Thục Hán.
Khi Lưu Bị đi Tây Xuyên, ông có đem Kinh Châu giao lại cho Quan Vũ trấn thủ. Không lâu sau đó, Lưu Bị đánh bại Tào Tháo, chiếm được Hán Trung, trở thành Hán Trung Vương.
Nghe tin đại ca thắng lớn, Quan Vũ lập tức thừa thế tấn công Tào Ngụy, phát động chiến tranh Tương Phàn với mục đích bao vây Tào Nhân trong Phàn Thành để đánh nhanh diệt gọn.
Tào Tháo vội phái Vu Cấm và Bàng Đức cứu viện, kết quả bị Quan Vũ tóm gọn một mẻ, đại tướng Vu Cấm đầu hàng, phó tướng Bàng Đức bị chém, uy danh vang dội khắp nơi.
Nhưng không ngờ vào đúng lúc đó, đồng minh của Lưu Bị là Tôn Quyền đột nhiên đem quân đánh lén vào Kinh Châu đang phòng thủ yếu ớt.
Kinh Châu nhanh chóng bị chiếm, đội quân của Quan Vũ tinh thần suy sụp, nhuệ khí giảm sút, tháo chạy tứ phía. Quan Vũ tứ cố vô thân, sau cùng bị liên minh Tào – Tôn đánh bại để rồi mất mạng.
Hay tin nhị đệ bị giết, Lưu Bị vô cùng đau lòng, nhiều lần còn ngất đi trong đau đớn. Nhớ tới lời thề kết nghĩa nơi vườn đào năm xưa, Lưu Bị uất hận nói ra một câu: "Ta với Đông Ngô, thề không đội trời chung!".
Lúc này, nếu Tào Phi nghe thấy những lời ấy, chỉ e là muốn cười thành tiếng. Bởi Thục Hán cùng Đông Ngô đánh nhau chính là viễn cảnh mà Tào Ngụy trông ngóng bấy lâu nay để có thể "ngư ông đắc lợi".
Mà câu nói ấy cũng đến tai Tôn Quyền, khiến vị quân chủ này sợ tới toát mồ hôi. Vì ông biết đó chính là tuyên ngôn liều mạng trả thù của Lưu Bị.
Mất đi Quan Vũ đã khiến nỗi uất hận đối với Đông Ngô trong lòng Lưu Bị lên tới đỉnh điểm. (Ảnh minh họa).
Tôn Quyền cũng rất thức thời, lập tức sai tướng cầu hòa với Lưu Bị và hứa trả lại Kinh Châu. Nhưng Lưu Bị khi đó vì muốn báo thù cho nhị đệ, không để ý tới lời cầu hòa này, một lòng muốn "làm cỏ" Đông Ngô.
Không lâu sau, Lưu Bị đem 70 vạn quân Thục tiến đánh Đông Ngô. Nếu không phải bị trúng kế sách của Lục Tốn, chắc hẳn ông đã hoàn thành tâm nguyện báo thù cho Quan Vũ.
Chỉ tiếc rằng trời xanh còn phù cho Đông Ngô, để cho ba huynh đệ Lưu – Quan – Trương phải ôm hận mà qua đời.
Theo Trần Quỳnh
Thời đại