Tuổi nghề của bóng đá không dài. Ngày mai, khi ánh hào quang qua đi, khi trong một cuộc chơi khác đội tuyển không đứng lên bục cao nhất, hoặc bị loại từ những vòng đầu tiên thì… rất nhiều người đang hô to tên các cầu thủ hôm nay sẽ sẵn sàng quay lưng xỉ vả. Thậm chí cả những cô người yêu một thời say đắm, tung hô trên facebook rồi cũng có thể... nhạt. Nhưng có người vẫn yêu và thương các cầu thủ vẹn nguyên và vô điều kiện!
Không biết có ai để ý đêm Việt Nam đăng quang vô địch giải bóng đá AFF Suzuki Cup 2018, khi ống kính máy quay hướng vào người hùng Anh Đức trong vòng vây hân hoan của các cổ động viên, tôi thấy cậu ấy hớt hải hỏi người thân bên cạnh: "Mẹ đâu, mẹ đâu?..."
Anh Đức là cầu thủ "lão tướng" nhất của đội tuyển, có lẽ cậu ấy hiểu rõ hơn cả cuộc đời cầu thủ thăng trầm ra sao. Cậu ấy hiểu rằng ngày mai khi ánh hào quang qua đi, khi trong một cuộc chơi khác đội tuyển không đứng lên bục cao nhất, hoặc bị loại từ những vòng đầu tiên thì… rất nhiều người đang hô to tên các cầu thủ hôm nay sẽ sẵn sàng quay lưng xỉ vả. Thậm chí cả những cô người yêu một thời say đắm, tung hô trên facebook rồi cũng có thể... nhạt.
Tôi nhớ hình ảnh bà Nụ, mẹ của Đoàn Văn Hậu lặng lẽ đứng trên khán đài xem con đá bóng. Không áo cờ đỏ sao vàng, không băng rôn khẩu hiệu, không kèn không trống… nhưng trong trái tim người mẹ là một tình yêu không gì đo đếm được. Và trái tim đó thắt lại mỗi lần con bà ngã sấp mặt trên sân vì tình huống chơi xấu của đội bạn.
Hình ảnh bà Hiền, mẹ cầu thủ Đoàn Văn Hậu âu yếm nhìn con thi đấu cùng đồng đội đã lay động hàng triệu người
Tôi nhớ hình ảnh bà Hiền, mẹ Phan Văn Đức ôm con trong một góc sân bay giữa ồn ào cờ hoa người hâm mộ đang hừng hực đón những cầu thủ khác. Lúc vinh quang hay khi "tầm thường" nhất, chỉ có vòng tay người mẹ luôn rộng mở, không toan tính, không hào nhoáng vì điều gì.
Tôi nhớ hình ảnh những giọt nước mắt của bà Hoa, mẹ Công Phượng. Bà khóc trong nỗi đau và sự bất lực của người mẹ khi ê kíp VTV24 tìm mọi cách để "quật mồ" người con Công Khoa - anh trai Công Phượng lên để chứng minh cậu ấy gian lận tuổi.
Tôi nhớ đến bà Cúc, mẹ Quang Hải đã bật khóc ngay khi nhìn thấy con ở sân bay. Rồi mỗi lần cánh báo chí tìm về Đông Anh là một lần bà lại hết mực lo lắng cho cậu con trai của mình. Có lần bà đã tha thiết xin phóng viên hãy "nương tay" khi viết về Quang Hải.
Tôi nhớ bà Uyện, mẹ của Hà Đức Chinh đã xót xa thế nào khi con bỏ lỡ cơ hội ghi bàn để rồi bị người hâm mộ lên tiếng mạt sát. Bà nói với báo chí rằng, tôi cũng rất tiếc cho con nhưng không thể không thương con được.
… Và còn rất nhiều bà mẹ của các cầu thủ nữa. Họ lặng lẽ cười, lặng lẽ khóc, lặng lẽ đi bên con mình cho đến hết cuộc đời như tất cả những người mẹ trên thế gian này.
Các cầu thủ phải nhớ rằng, tuổi nghề của bóng đá không dài. Người yêu thương, chăm lo cho họ chân thành nhất, vô điều kiện nhất, lâu dài nhất không phải VFF, không phải ông bầu, không phải huấn luyện viên, không phải người hâm mộ. Đó là Mẹ !
Chỉ còn 3 tuần nữa thôi là ASIAN CUP lại bắt đầu, hãy tận hưởng niềm vui rồi sớm quay trở lại với cuộc sống và cuộc chơi của mình nhé các cầu thủ!
Về đi thôi các bạn
Tạm gác ánh hào quang
Kệ anh hùng thiên hạ
Về làm đứa con ngoan.
(Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả)
Hoàng Trường Giang
Theo Trí Thức Trẻ