Sinh nhật 10 tuổi Winmart

Có những người, khi còn trẻ không biết phải làm sao; cũng có những người khi về già rồi vẫn không biết nên làm gì: Loại hoang mang này là bất lực nhất

16/06/2019 10:29

Mỗi người, ít nhất phải có một giấc mơ và có lý do để mạnh mẽ. Nếu trái tim không có nơi để dừng lại, vậy thì, đi đến đâu cũng đều chỉ là "lưu lạc".

Dưới đây là 9 câu nói sâu sắc nhất của Tam Mao, nhà văn, dịch giả người Đài Loan, mỗi câu nói đều là chân tướng cuộc đời.

Mỗi người, ít nhất phải có một giấc mơ và có lý do để mạnh mẽ. Nếu trái tim không có nơi để dừng lại, vậy thì, đi đến đâu cũng đều chỉ là "lưu lạc".

Con người, không nên vì đi quá lâu, đi quá xa mà quên mất bản thân năm đó vì sao mà xuất phát.

Sống ở đời, đắng cay ngọt bùi nào rồi cũng sẽ phải trải qua. Khó chịu nhất là cứ chìm đắm trong sự mơ hồ, không có mục tiêu để theo đuổi, không có phương hướng để nỗ lực.

Có những người, khi còn trẻ không biết phải làm sao, cũng có những người khi về già rồi vẫn không biết nên làm gì, loại hoang mang này là bất lực nhất.

Có những người, khi còn trẻ không biết phải làm sao; cũng có những người khi về già rồi vẫn không biết nên làm gì: Loại hoang mang này là bất lực nhất - Ảnh 1.

Nếu thứ bạn cho tôi giống với thứ mà bạn cho người khác, vậy thì tôi không cần.

Bất kể là loại thân thiết nào đi chăng nữa, một khi đã trao trái tim của mình cho đối phương, chúng ta đều muốn trở thành người đặc biệt nhất.

"Duy nhất", muốn là người duy nhất của nhau. Thay vì nói là sự "sở hữu", chi bằng nói đó là vì không có cảm giác an toàn.

Chỉ là nhiều khi, càng chấp niệm cái sự "duy nhất" này, khoảng cách lại càng bị kéo ra xa hơn.

Khó là ở chỗ tìm được cho mình một người bằng lòng xem mình là người duy nhất của họ. Càng yêu nhiều lại càng đau nhiều…

Đôi khi, tôi ước mình có một đôi mắt tinh tường để nhìn thấu vào bên trong con người thật của mình, để hiểu mọi thứ về mình, bao gồm tất cả những sự lộng lẫy và cả cô đơn.

Một người hiểu bạn là người có thể nhìn thấu được sự kiên cường của bạn, biết được khi bạn vui cũng như lúc bạn đang buồn.

Trước mặt người đó, bạn không cần phải liều mạng che dấu đi cảm xúc của mình, bạn nói ra, họ hiểu, bạn không nói ra, họ cũng biết.

Trước mặt người đó, bạn có thể là phiên bản chật thật nhất của chính mình. Nhưng, tìm được một người như vậy, không hề dễ dàng!

Có những người, khi còn trẻ không biết phải làm sao; cũng có những người khi về già rồi vẫn không biết nên làm gì: Loại hoang mang này là bất lực nhất - Ảnh 2.

Lúc muốn khóc, tôi sẽ khóc, lúc muốn cười cũng sẽ cười thật to, chỉ cần mọi thứ xuất phát từ cảm xúc thật. Tôi không cầu sự sâu sắc, chỉ mong muốn sự giản đơn.

Càng là những người suy nghĩ quá nhiều, lo lắng quá nhiều, thì cuộc sống lại càng trở nên gò bó, khó chịu.

Một số người sống rất đơn giản, vui thì cười, buồn thì khóc. Không kìm nén cũng chẳng cần trói buộc bản thân.

Kiểu đơn giản này, vừa tự nhiên lại vừa thoải mái.

Nếu tình yêu không gắn liền với hiện thực cuộc sống, ăn ở, ngủ nghỉ, đếm tiền, vậy thì nó sẽ chẳng tồn tại được lâu dài.

Những người trẻ chỉ nhìn thấy tình yêu trước mắt, nhưng, hạnh phúc chỉ là khoảng khắc, còn bất hạnh lại kéo dài.

Có yêu một ai đó đến đâu, bạn cũng phải lăn lộn với cuộc sống cơm áo gạo tiền; có yêu một người đến đâu, nếu chỉ có thề thốt mà không có hành động thực tế, thì ngọt ngào cũng chẳng thể vĩnh hằng.

Không ai có thể bỏ bạn, trừ khi bạn từ bỏ chính mình, bởi lẽ chúng ta thuộc về chính mình chứ không phải là của người khác.

Tôi hy vọng tất cả mọi người đều có thể hiểu ra rằng dù có người để bạn dựa vào hay không thì bạn cũng không thể nào không tin tưởng chính mình.

Hậu thuẫn mạnh mẽ nhất không đến từ người khác mà đến từ chính bạn.

Không ai yêu bạn, không ai xót bạn? Chẳng sao cả, bạn chỉ cần yêu mình, chiều chuộng bản thân mình nhiều hơn, vậy chẳng phải tốt hơn rất nhiều ư?

Hành trình cuộc sống, bất kể đó là nắng xuân hay tuyết trắng, là rau xanh hay đậu phụ, tôi cũng đều phải nếm xem vị của chúng ra sao, có vậy sống mới không vô nghĩa!

Đừng sợ đi trải nghiệm, đi xuất phát, đi hành động.

Đừng ở yên một chỗ và không làm gì vì sự rụt rè bên trong. Phong cảnh nơi xa, thế giới ngoài kia, tự mình ra ngoài, bạn mới có thể cảm nhận được.

Bất luận là trên con đường đó, bạn may mắn hay không may mắn, bạn cũng đều có thể tự hào rằng mình đã cảm nhận được những hương vị đó. Để tới cuối cùng, mở miệng ra và hét to lên rằng: tôi đã sống rất đáng!

Có những người, khi còn trẻ không biết phải làm sao; cũng có những người khi về già rồi vẫn không biết nên làm gì: Loại hoang mang này là bất lực nhất - Ảnh 3.

Thỉnh thoảng phàn nàn cũng là chuyện bình thường, nhưng liên tục phàn nàn và không tìm kiếm sự thay đổi thì đó không phải là người thông minh.

Ai cũng có thể phàn nàn, vì không ai là hoàn hảo. Nhưng, một người khôn ngoan, sau khi phàn nàn sẽ nỗ lực gấp bội để theo đuổi những thứ tốt đẹp hơn.

Những người không đủ thông minh lại thường hay phàn nàn suốt ngày, thở dài cả đời, đến cuối cùng lại chẳng có cái gì trong tay.

Bởi lẽ những lời phàn nàn sẽ chẳng mang lại cho bạn một cuộc sống tốt hơn. Thay đổi, bạn mới có cơ hội nhận lại được thứ gì đó.

Hài kịch có thể được tạo ra mà không cần tiền, nhưng hầu hết bi kịch lại không thể không liên quan đến tiền bạc.

Câu nói thực tế nhất đó là, không giàu có vẫn có thể vui vẻ, nhưng sự đau khổ mà bạn phải chịu đựng khi không giàu có từ đầu đến cuối vẫn luôn nhiều hơn.

Nhiều người đi nỗ lực, đi xông pha, đi làm giàu là bởi vì họ không muốn bất lực khi bi kịch

Zing