Bạn bè, người thân biết chúng tôi từ bỏ nhà mặt phố để về quê ở trọ thì ai cũng can ngăn vì cho rằng đó là quyết định bốc đồng.
Các anh chị ạ, tôi năm nay 64 tuổi, vợ tôi 58 tuổi. Vợ chồng tôi có hai con, một trai và một gái. Nhớ lại hồi đầu khi chúng tôi mới lấy nhau, kinh tế còn khó khăn, tôi phải bôn ba hết chỗ này đến chỗ khác để làm việc. Và sau đó, nhờ thông minh, nhanh nhạy, tôi được đề bạt làm Phó Giám đốc cho một công ty chuyên về đồ gia dụng.
Sau chục năm cày cuốc, làm lụng vất vả, chúng tôi cũng mua được một căn nhà mặt phố ở khu vực Thanh Xuân. Căn nhà ở ngay sát mặt đường tuy ồn ào, náo nhiệt nhưng mọi việc mua sắm, chợ búa lại rất thuận tiện. Hai năm sau khi mua nhà, tôi cũng tậu riêng ô tô để thuận tiện cho công việc của mình, nhưng lại phải gửi nhờ chiếc xe này ở một bãi gửi xe khá xa nên cũng rất bất tiện.
Sau này, khi các con khôn lớn, dựng vợ, gả chồng rồi ở riêng, tôi luôn ấp ủ một mong ước khi nghỉ hưu, chúng tôi sẽ rời xa cuộc sống nơi thị thành đầy đông đúc, ngột ngạt này để về một vùng quê nào đó sống một cuộc sống đơn giản, thanh bình, không xô bồ, náo nhiệt.
Bạn bè, người thân biết suy nghĩ ấy của tôi ai cũng can ngăn vì cho rằng chúng tôi quyết định bốc đồng. Nhiều người bảo, họ mong ước có nhà còn chẳng xong, đằng này tôi lại đem nhà cho người ta thuê rồi đi thuê trọ nhà người khác. Rồi các con tôi nữa, chúng cũng phản đối kịch liệt vì cho rằng suy nghĩ này là ấu trĩ, bao nhiêu người muốn ở thành phố không được, bố mẹ lại muốn về vùng quê ở. Rồi điều kiện giao thông đi lại, bệnh viện… sẽ không được như ở thành phố khiến chúng tôi khổ sở.
Nhưng nói là làm, vợ chồng tôi quyết định cho một công ty tư nhân nhỏ thuê căn nhà đang ở với giá 15 triệu đồng/tháng để họ làm văn phòng và tìm được một căn nhà ở xa trung tâm của huyện Ba Vì để thuê với giá khá rẻ, khoảng 7 triệu đồng/tháng. Căn nhà cho thuê này có nhiều cây xanh, sân vườn rộng, không khí lại thoáng đãng, sạch sẽ.
Bàn đầu khi về trọ ở đây, chúng tôi chịu không ít áp lực. Thế nhưng dần dà, quyết định đi ở nhà thuê này lại giúp chúng tôi có thêm được tiền bạc, đời sống tinh thần của vợ chồng tôi từ đó cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Nếu trước đây hai vợ chồng ở trong căn nhà là 4 bức tường trắng, thì nay ở căn nhà thuê có sân vườn rộng rãi, gió mát, chim hót líu lo. Bên cạnh đó, chúng tôi còn được làm vườn trồng rau, được nuôi chim, thả đôi chục con gà làm nguồn thực phẩm tự cung tự cấp cho chính mình và cho các con các cháu.
Rồi từ khi về đây, căn nhà trọ cũng là nơi để gia đình chúng tôi vui vẻ sum vầy mỗi cuối tuần, tận hưởng không khí trong lành, yên ả.
Trong khi đó, ngôi nhà cho thuê ở Hà Nội của vợ chồng tôi vẫn sinh lời đều đặn, vị trí mặt tiền nên càng ngày càng có giá hơn. Khách thuê lại là doanh nghiệp, chỉ sử dụng làm văn phòng trong giờ hành chính nên vợ chồng tôi cũng không quá lo ngại vấn đề nhà xuống cấp hay việc để người lạ sống trong nhà mình.
Tôi đã dùng một phần tiền thu được từ ngôi nhà cho thuê ở Hà Nội để chi tiêu hàng ngày mà không phải xin thêm con cái, còn lại khoản tiền 8 triệu đồng, chúng tôi gửi tiết kiệm ngân hàng để tiếp tục sinh lời.
Thú thực, sống đến hơn nửa đời người, ai chẳng mong nhờ được con cái. Nhưng nếu được sống một cuộc sống thoải mái, vui vẻ tuổi già thì cũng chẳng còn mong muốn gì hơn. Đến nay, tôi rất hài lòng và thoải mái với quyết định cho thuê nhà mặt phố để về quê ở trọ của mình. Định kiến cứ là Phó Giám đốc mà ở trọ, ở nhà thuê cũng không còn đối với chúng tôi nữa.