Tuổi nhỏ sống vì cha mẹ, niên thiếu sống vì anh em, trưởng thành rồi lại có vợ con, gia đình, sự nghiệp phải lo toan mỗi ngày, cả cuộc đời có bao nhiêu phút dành cho bản thân?
Thời gian vô hạn nhưng cuộc đời thì có hạn. Cuộc sống của mỗi người đều không dài như chúng ta hằng tưởng. Chính vì thế, đừng đặt hạnh phúc của bản thân lên người khác mà hãy sống vì chính mình.
Cô bạn Tiểu Vân của tôi vừa tuyên bố rằng cô ấy sẽ không bao giờ can thiệp vào chuyện của em gái mình nữa. Những chuyện nên nói đều đã nói, nên làm đều đã làm, nên khuyên hay nên mắng cũng đều thử hết rồi nhưng em gái vẫn một mực không nghe, từ chối tiếp nhận sự thật khiến Tiểu Vân vô cùng thất vọng, không muốn tiếp tục như vậy nữa.
Trước kia, Tiểu Vân thường kể với tôi rằng, kể từ sau khi kết hôn, em gái cô đã phải chịu đựng một cuộc sống cực kỳ vất vả, mệt mỏi. Cô ấy phải dậy từ tờ mờ sáng để bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, bếp núc rồi vội vàng đi làm việc. Có đôi khi cảm thấy mệt mỏi quá, thay vì được nghỉ ngơi ở nhà thì cô ấy buộc phải đến bệnh viện tiêm thuốc hoặc truyền nước cho đỡ ốm rồi lại tiếp tục đi làm.
Toàn bộ gia đình chồng không có ai quan tâm đến cơ thể hay sức khỏe của em gái Tiểu Vân ra sao mà chỉ chăm chăm để ý xem cuối tháng cô ấy đem về bao nhiêu tiền lương, có giấu riêng đồng nào để lén gửi về nhà ngoại hay không.
Em rể của Tiểu Vân lại càng quá đáng hơn nữa, mỗi lần thấy vợ mình mệt mỏi, anh ta chẳng những không quan tâm hỏi han lấy một lời nào, mà còn cho rằng cô ấy giả bệnh để lười biếng, lấy đó làm cái cớ động tay động chân, giở thói vũ phu khốn nạn.
Sống trong một gia đình như vậy, mỗi ngày đều ngậm đắng nuốt cay nhịn nhục để trôi qua thì làm sao tìm được hạnh phúc cuộc đời. Chính vì vậy, Tiểu Vân không ngừng khuyên nhủ em gái mình sớm ngày ly hôn rồi tìm kiếm một nửa khác đáng giá gửi gắm cả đời còn hơn.
Tuy nhiên, em gái Tiểu Vân lại giống như bị người ta "bỏ bùa" vậy. Cô ấy đau lòng, chán nản, đi kể khổ khắp nơi rồi xin lời khuyên của tất cả mọi người xung quanh, nhưng chẳng bao giờ dám làm theo đó. Cô ấy cho rằng hiện giờ mình đã lớn tuổi, lưng dần còng, đầu cũng có sợi bạc, nhan sắc cũng còn vớt vát được bao nhiêu, lấy cái gì để bắt đầu lại từ đâu?
Cô ấy luôn sợ hãi tương lai bất định có khi còn tồi tệ hơn cả bây giờ, vì vậy cứ chần chờ mãi không đưa ra quyết định mà cam chịu với gia đình hiện tại. Nhưng thực tế, đến gia đình chồng cô cũng đã âm thầm tính sẵn, nếu một ngày nào đó em gái Tiểu Vân bị bệnh, không còn sức khỏe để đi làm đem tiền về nữa, họ nhất định sẽ bàn nhau bỏ cô rồi đuổi ra khỏi cửa.
Câu chuyện như vậy chắc chắn chúng ta đều từng nghe được không ít lần trong nhiều trường hợp khác nhau. Đứng từ vị trí khách quan bên ngoài mà chúng ta còn hiểu được sự vất vả, nhọc nhằn của cuộc sống ấy. Nhưng chính bản thân đương sự lại không hiểu, hoặc cố tình không muốn hiểu, chỉ vì họ không đủ tự tin để chính tay thay đổi hiện trạng đời mình. Càng như vậy, họ càng đánh mất bản thân, đẩy cuộc sống vào trong biển khổ, không được tận hưởng đến một giây phút nào sống vì chính mình.
Như Steve Jobs từng nói: "Sống cuộc đời của mình theo mong muốn của người khác chính là lãng phí cuộc đời." Có đôi khi, chúng ta thấy mình có thể chịu đựng thua thiệt, vượt qua mọi khó khăn nhọc nhằn vì những người mình thương yêu xung quanh. Nhưng sự trả giá nào cũng cần nhận được một sự đền đáp xứng đáng. Nếu chính chúng ta không quan tâm đến bản thân mình thì ai sẽ là người quan tâm? Do đó, đừng vì những kẻ không xứng đáng mà phá hỏng thời gian tốt đẹp của chính mình.
Cho dù có muốn chấp nhận hay không thì cuộc sống vốn đã ngắn ngủi, có trân trọng hay không thì thời gian sẽ không dừng lại vì riêng một ai. Cả đời này, dù bạn đã sống như thế nào, hạnh phúc hay nuối tiếc, dám nắm bắt hay chỉ có thể bỏ lỡ, thì bạn cũng không bao giờ có cơ hội được quay lại lần nữa.
Mỗi năm chúng ta có 365 ngày, mỗi ngày có 24 giờ, mỗi giờ có 60 phút. Vậy tổng cộng cả cuộc đời này, nếu tính theo tuổi thọ trung bình của quốc gia, chúng ta chỉ có trung bình chừng 36 triệu phút để sống và hạnh phúc mà thôi. Số thời gian bạn đánh mất vì một ai đó cũng tương đương với một phần cuộc đời và số hạnh phúc mà đáng lẽ bạn đã có được.
Chính vì cuộc sống ngắn ngủi đến như vậy, chúng ta không thể trách người khác ích kỷ, cũng không nên trách ai đó chỉ biết sống vì mình. Có người sống thọ 100 tuổi, nhưng có người chỉ sống chưa tới 50 năm. Không ai biết ngày mai có chuyện gì xảy ra, cuộc đời mình bao giờ kết thúc, một tai nạn bất ngờ hay một biến chứng bệnh tật tự dưng xảy đến cũng có thể khiến chúng ta trở tay không kịp. Cho nên, điều duy nhất chúng ta có thể làm hiện tại là trân trọng mỗi ngày. Hãy sống thật tốt để bản thân được hạnh phúc từng giây từng phút trôi qua.
Theo Phương Thúy
Trí thức trẻ