Sinh nhật 10 tuổi Winmart

[Đi và trải nghiệm] Chống gậy lên sông băng

30/03/2019 13:56

Kelly Memphis (Mỹ) là một người vui vẻ, thường đi du lịch một mình và từng có chuyến đi đường dài đầu tiên cùng gia đình khi mới một tháng tuổi. Không may, một tai nạn nghiêm trọng khiến Kelly mất đi niềm vui sống.

Năm đó, số của tôi là được ngồi trực thăng, dù bằng cách này hay cách khác.

Sau khi lôi tôi ra khỏi chiếc xe nát nhừ của mình, đội cứu hộ định đưa tôi đến bệnh viện bằng trực thăng nhưng cuối cùng vẫn phải dùng xe cứu thương vì thời tiết xấu.

Vào một ngày hè rực rỡ 9 tháng sau, tôi đang đứng trong bãi đậu xe ở Alaska, trước mặt là một hàng trực thăng màu đỏ. Tôi chỉ mới quay lại làm việc, vẫn sợ phải đi xe. Các bác sĩ còn không chắc khi nào tôi mới có thể đi bộ một mình. Tuy nhiên, chẳng hiểu sao tôi không chỉ đồng ý đi công tác xuyên lục địa mà còn đăng ký một chuyến tham quan bằng trực thăng. Tôi lo lắng nắm chặt cây gậy của mình.

Một người đàn ông nhanh chóng bước về phía tôi.

“Chào cô! Tôi là Mark, phi công của cô hôm nay”, ông nói. Mark nói rằng vợ ông từng trải qua một tai nạn xe hơi tương tự và cũng gãy xương, thương tích rất nhiều. Ông hiểu được phần nào nỗi đau tôi đang trải qua.

“Tôi biết cô lo lắng, nhưng tầm nhìn ngày hôm nay tốt một cách bất thường. Tôi muốn thay đổi chuyến tham quan từ 30 phút lên 60 phút và thêm một cuộc đáp xuống sông băng. Không tăng chi phí! Sau tất cả những gì cô đã trải qua, chúng tôi muốn cho cô thấy nhiều hơn về Alaska. Kế hoạch như vậy có ổn không?”, ông hỏi.

“Cảm ơn bác”, tôi nói, vô cùng cảm động nhưng cũng không khỏi bồn chồn. “Nhưng mà cháu cần cây gậy này để đi bộ. Cháu không nghĩ rằng cháu có thể sử dụng nó trên băng”, tôi thừa nhận.

“Tôi sẽ đỡ cô trên sông băng. Tôi nghĩ cô sẽ ổn thôi. Nhưng tất nhiên quyết định hoàn toàn phụ thuộc vào cô”, người phi công đáp.

Chẳng phải lúc nào cũng có cơ hội này! Cố gắng không hoảng loạn, tôi đồng ý.

Cảnh tượng hùng vĩ nhìn từ trực thăng. Ảnh: Kelly Memphis.

Tôi nhắm nghiền mắt khi chiếc trực thăng cất cánh. Khi mở ra, tôi thấy bên dưới là những ngọn đồi thông thoai thoải. Tôi cảm thấy mạch đập chậm lại khi mắt chìm trong màu xanh tươi tốt. Dần dần, những mảng tuyết trắng xuất hiện, cho đến khi chúng tôi bay qua sườn núi và một khung cảnh đẹp như cổ tích trải rộng trước mắt. Những ngọn núi gồ ghề phủ đầy gợn trắng phía chân trời, một dải nước lấp lánh uốn lượn vắt qua. Một cảm giác dâng trào trong tôi. Không phải sự sợ hãi mà là niềm vui.

Cuối cùng, chúng tôi đến một cánh đồng băng rộng lớn, những kẽ hở ánh lên một màu xanh thanh khiết. Chúng tôi đáp xuống phần bằng phẳng nhất. Tôi giữ chặt tay Mark và nắm chắc cây gậy của mình rồi rón rén di chuyển từ trực thăng xuống. Ở tất cả các mặt, một màu xanh và trắng mênh mang bất tận, tưởng như chạm đến cả những đỉnh núi phía xa. Lần cuối tôi cảm thấy hạnh phúc như thế này là khi nào?

Một cơn gió từ đâu thổi tới và những nốt nhạc bất chợt vang lên.

Âm thanh phát ra từ cây gậy của tôi! Gió thổi qua các lỗ điều chỉnh độ cao như một cây sáo. Tôi di chuyển cây gậy lên xuống, và một bài hát du dương cất lên.

“Một cây gậy biết hát. Thật đáng kinh ngạc!”, Mark cười.

Dù phải chống gậy, tôi đã chinh phục được nỗi sợ của mình. Ảnh: Kelly Memphis.

Tôi nhận ra mình đang khóc. Hạ cây gậy xuống, tôi buột miệng: “Từ lâu, cuộc đời cháu chỉ xoay quanh chiếc ghế bành và những buổi vật lý trị liệu. Cháu nghĩ rằng mình đã quên rằng thế giới có thể đẹp đến mức nào. Và cháu gần như bỏ lỡ điều này vì sợ. Cháu từng rất mạo hiểm, và bây giờ cháu luôn sợ hãi. Điều gì sẽ xảy ra nếu điều đó không bao giờ dừng lại?”.

“Từng mạo hiểm?” Mark hỏi lại, nhướn mày. “Cô đang đứng trên một sông băng ở Alaska. Với một cây gậy đấy”, ông nói tiếp, khuôn mặt đầy vẻ cảm thông. “Phục hồi dài rất khó. Vợ tôi cũng từng rất khổ sở, nhưng giờ bà ấy vẫn ổn. Cô phải mạnh mẽ lắm, nếu không đã chẳng có mặt ở đây. Tôi biết cô cũng sẽ ổn thôi”, người phi công già động viên tôi.

Không nói nên lời, lòng tràn đầy niềm tin yêu, tôi quay lại ngắm những ngọn núi và bầu trời. Tôi nâng cây gậy của mình cho đến khi gió thổi qua. Trong khoảnh khắc ấy, tôi tin rằng mình có thể hiểu lời bài hát, về một cô gái mạnh mẽ, dũng cảm, và tôi sẽ ổn.

Minh Thư/NDH/Theo World Nomads

Bạn đang đọc bài viết "[Đi và trải nghiệm] Chống gậy lên sông băng" tại chuyên mục Phong cách.