Trong cuốn hồi ký của mình, Hải đã thổ lộ: “Viết những lời gan ruột này ra cũng xin phép cho đứa con tội lỗi này được nói lời xin lỗi tới gia đình, anh em và những con người vô tội khác. Mỗi lần có một phạm nhân mới chuyển đến, tôi lại buồn và thương cho họ. Tôi chỉ muốn nói với những ai đã lỡ lầm thì hãy dừng lại. Nếu ai biết suy nghĩ, hãy nhìn thế lực đình đám như anh Năm, Dung Hà, Khánh “trắng”... đã từng âm mưu, thủ đoạn, như thế nào rồi cái cuối cùng nhận được sự trừng trị đích đáng."...
Ngay giờ phút Năm Cam gục xuống nơi trường bắn thì Hải tự nhủ Hải “bánh” cũng đã chết theo. Đúng là chỉ khi sự sống được đếm bằng giờ thì khát vọng được sống của tử tù mới trỗi dậy mãnh liệt. Thời khắc ra pháp trường và chứng kiến sự trả giá cho cái ác của Năm Cam cùng đồng bọn càng khiến Hải trân trọng sự quý báu mạng sống của mình. Bất cứ kẻ gây tội ác nào đều phải trả giá và cái chết ấy là sự răn đe cho xã hội ít tội phạm hơn.
Cả ngày hôm đó, Hải không ngừng nghĩ về Năm Cam, một con người có ảnh hưởng lớn, gây biết bao sóng gió và tội ác trong giới giang hồ. Dù hận thù chất chứa trong lòng nhưng đến lúc cuối đời Hải vẫn coi Năm Cam là một người anh. Cái chết của Năm Cam cũng khiến Hải không muốn ăn uống gì cả, đầu óc cứ mông lung như ở “cõi trời”.
Đêm đến, không biết phải vì hối hận những tội lỗi mình gây nên hay vì ám ảnh cảnh diễn ra trong phiên tử hình Năm Cam mà Hải mơ một giấc mộng thật khủng khiếp. Trong giấc mộng ấy, Hải thấy mình cùng Năm Cam cùng bị dẫn giải ra pháp trường, cùng bị buộc chặt vào cột. Tiếng súng vang trời khiến Hải choàng tỉnh giấc, người đầm đìa mồ hôi hột tự lúc nào. Bạn tù nằm hai bên cũng bị giật mình thức giấc, nhưng họ chỉ nhìn Hải mà không dám hỏi, rồi lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Chỉ còn mình Hải thức giấc ngồi lặng trong buồng giam, đầu óc cứ nghĩ vẩn vơ đến những điều kinh khủng. Bóng đêm sao mà đáng sợ đến thế!
Mấy đêm liền sau đó Hải đều mất ngủ vì cơn ác mộng tương tự. Có lẽ thế, nên tờ mờ sáng chỉ cần nghe tiếng gót giày đinh của cán bộ hoặc tiếng mở khóa của leng keng là Hải lại có cảm giác sởn gai ốc.
Nỗi sợ hãi cũng nhanh chóng qua đi, khát vọng sống bên trong Hải lại bùng lên mãnh liệt, ngọn lửa hy vọng vẫn không ngừng cháy trong tâm hồn. Biết chuyện Hải mất ngủ, một vị quản giáo đã hỏi: “Vì cái chết của Năm Cam đúng không?”. Hải im lặng, miễn cưỡng không trả lời. Lúc này, tư tưởng của Hải đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều, vẫn còn sống và vẫn còn quá nhiều việc cần làm.
Hôm sau, đang làm cỏ lao động cải tạo bên ngoài thì cơn mưa bất chợp kéo đến làm người Hải ướt sũng. Hải thầm nghĩ, lẽ nào cơn mưa đến để gột rửa những bụi trần thời lầm lỡ, cuốn phăng đi những ám ảnh chết chóc, khơi mầm cho những chồi non nhân ái để Hải tiến dần tới cánh cửa tự do? Nghĩ đến mẹ già đang lủi thủi bên quán nước và người cha đang gò lưng nhọc nhằn bên những khung sắt. Chưa bao giờ Hải thấy ân hận nhiều như thế...
Sau mỗi quý, Hải lại phải viết báo cáo thành tích gửi Ban Giám thị trại giam. Dù là phạm nhân có mức án cao nhưng Hải luôn xác định tư tưởng an tâm cải tạo, luôn cố gắng rèn luyện tu dưỡng đạo đức, không vi phạm nội quy, luôn lao động tự giác và thực hiện tốt nhiệm vụ cán bộ trại giao cho. Cuối năm 2005, chính vì cải tạo tốt mà Hải nhận được giấy khen và quyết định khen thưởng của Công an tỉnh Tiền Giang. Sau đó, Hải được chuyển về thụ án tại Trại giam Xuân Lộc (Tổng Cục VIII - Bộ Công an).
Trong thời gian thụ án tại đây, Hải đã cố gắng làm nhiều điều thiện nguyện nên đã ngộ ra được chân lý của lẽ phải. “Tôi muốn có cuộc sống sung túc nhưng vì đã chọn sai con đường đi nên rơi vào hố sâu, vực thẳm của tội lỗi. Phải trả giá cho tội lỗi bằng án tù dài đằng đẵng, tôi thấy tiếc nuối tự do, không còn cơ hội để làm tròn trách nhiệm phụng dưỡng bố mẹ già yếu. Để khi ngộ ra gia đình là thiêng liêng, là tất cả thì mọi thứ đã quá muộn màng. Ước vọng gặp mặt bố tôi để đưa ông về nơi an ủi cuối cùng đã không thể thực hiện được, giờ tôi lại lo lắng vì mẹ tôi đã già yếu hơn nhiều, quãng đời mẹ còn sống còn quá ngắn, liệu rằng mẹ còn đủ tuổi để đợi thằng con trai bất hiếu này trở về”, Hải tâm sự.
Cũng chỉ vì tuổi trẻ bồng bột, vì cá tính quá mạnh, vì không vâng lời cha mẹ Hải đã không cưỡng lại được ma lực của đồng tiền, “quyền lực đen” mang lại sự thỏa mãn cao cho cái tôi quá lớn của mình. Khi đã lỡ bước chân vào giang hồ, bàn chân chạm bùn đen tội lỗi khiến cuộc đời của Hải rẽ sang một hướng khác, từ trắng sang đen, từ một người lương thiện thành một kẻ độc ác, tàn bạo.
Trong cuốn hồi ký của mình, Hải đã thổ lộ: “Viết những lời gan ruột này ra cũng xin phép cho đứa con tội lỗi này được nói lời xin lỗi tới gia đình, anh em và những con người vô tội khác. Mỗi lần có một phạm nhân mới chuyển đến, tôi lại buồn và thương cho họ. Tôi chỉ muốn nói với những ai đã lỡ lầm thì hãy dừng lại. Nếu ai biết suy nghĩ, hãy nhìn thế lực đình đám như anh Năm, Dung Hà, Khánh “trắng”... đã từng âm mưu, thủ đoạn, như thế nào rồi cái cuối cùng nhận được sự trừng trị đích đáng. Còn kết cục của thằng “không sợ trời, không sợ đất” như tôi là bản án tù dài đằng đẵng với sự dằn vặt, ân hận trong lương tâm.
Tôi muốn nói với những người được gọi là “giang hồ” hay với những bạn trẻ có ý định bước chân vào giang hồ thì hãy dừng lại. Xin hãy dừng lại. Hãy nghĩ đến bố mẹ, gia đình và những người thân yêu, sau đó là tương lai của chính mình. Những anh em đang sống ngoài vòng pháp luật, đang gây nợ với đời hãy lấy gương của tôi mà quay về nẻo thiện. Quyết định dừng lại không hề đáng sợ mà cái sợ nhất vẫn là những gánh nặng do hành động tội lỗi của mình gây nên. Còn với những ai đang ở trong trại giam để trả giá cho tội ác của mình, thì đó chính là khoảng thời gian vượt lên nghịch cảnh, cố gắng cải tạo tốt để báo đáp ân tình và trả nghĩa cuộc đời.
Xét cho cùng, tôi không chỉ là kẻ phạm tội mà còn là nạn nhân. Qua những dòng hồi ký này chẳng phải để khoe khoang chiến tích mà là chia sẻ, để tất cả chúng ta hình dung ra và hiểu kỹ những hố sâu, vực thẳm ở đời mà né tránh. Quy luật ở đời bao giờ cũng vậy, điều tốt và điều xấu sẽ song hành tồn tại cùng thời gian nhưng cái thiện lúc nào cũng thắng cái ác. Sự thật sẽ được phơi bày, còn công lý thì được thự thi. Con người muốn sống yên bình, thanh thản thì nên biết nỗ lực và chăm chỉ bằng chính đôi bàn tay và khối óc của mình. Giờ đây, dù chuyện gì có xảy ra với tôi, dù áp lực cuộc sống như thế nào cũng không bao giờ tôi đánh mất niềm tin và lạc bước như trước nữa”.