Một tập phim đầy nước mắt, đau thương và ... những quyết định sai lầm.
Dựa trên phân tích của nhà sử học, nhà khảo cổ học Henry Gruber.
Bài viết nói trước nội dung tập 3 mùa 2 của Game of Thrones, bạn cân nhắc trước khi đọc tiếp.
Với tư cách là nhà sử học, tôi bị hấp dẫn bởi cách điều quân trong các trận đánh của Game of Thrones, rồi xen lẫn hứng thú với những cuộc chiến chính trị sắp tới - và mong đợi sự trở lại của Cersei Lannister, hoàng hậu của lòng tôi. Tôi kỳ vọng nhiều vào Trận chiến Winterfell, không hẳn là mong đợi phe người sẽ chiến thắng, mà vì sẽ được chứng kiến sự khéo léo của giống loài chúng ta trong những trận chiến hãm thành - thứ mà loài người đã cố gắng hoàn thiện trong suốt lịch sử dài của chiến trận. Đáng tiếc, đạo quân người sống không chỉ thất bại về mặt chiến thuật, còn chẳng xoay chuyển kế hoạch để đối đầu với khả năng đặc biệt của Night King.
Xét tới việc Night King có thể biến xác chết thành wight - thứ xác sống vô tri chỉ biết nghe lệnh chủ nhân, Jon và Dany phải nhận ra tầm quan trọng của việc giữ mạng cho lính. Mỗi một người anh hùng ngã xuống sẽ lại góp sức mạnh cho đạo quân địch. Đây là lợi thế khổng lồ của Night King, và cũng là lý do tại sao tù binh chiến tranh lại có giá trị đến vậy trong những trận chiến chinh phạt tiền hiện đại - bắt giữ và biến lính của đối phương thành quân mình sẽ là một mũi tên trúng hai đích. Chẳng ai còn sống mà muốn biến thành một xác chết biết đi cả, họ phải tránh thương vong bằng mọi giá. Đặc biệt đúng bởi chẳng ai biết rõ số lượng lính của Night King là bao nhiêu.
Nếu như số xác sống là vô tận (theo kiểu cứ chết lại gọi dậy), thì chẳng có cách nào phe người sống sót; Night King chỉ cần liên tục gọi xác để chúng tràn lên bất cứ nơi nào có người sống sót. Nhưng để cho ý kiến tranh luận có chút cơ sở, hãy cứ tạm cho rằng số lượng lính của Night King là 80.000. Nếu như phe người sống mà “biếu không” cho Night King 20.000 lính, ta sẽ thấy sức mạnh quân số của Night King sẽ tăng lên nhường nào.
Kết lại: phải tránh thương vong bằng mọi giá có thể.
May mắn thay, Winterfell là một thành trì kiên cố với tường cao, máy cẩu đá, cho phép lính có thể phòng ngự an toàn mà không phải mặt đối mặt quá sớm với cái chết. Nhưng thay vì lợi dụng những lợi thế đó, Jon và Dany lại chọn cách liều lĩnh.
Cách phòng ngự Winterfell đáng lý ra phải như thế này: Đất trống - Cọc nhọn (có dragon glass thì càng tốt) - Hào lửa - Thêm cọc nhọn - Máy cẩu đá - Tường thành - Cung thủ - Thương thủ. Bằng cách này, đàn xác sống sẽ phải băng qua quãng đồng trống - lúc này đã trở thành trường tập bắn cho máy cẩu đá và hai con rồng Drogon và Rhaegal. Phải bắn máy cẩu đá liên tục để tối đa hóa công suất, bù trừ cho lượng tài nguyên đã đổ vào chúng (gỗ, đá và lính vận hành máy).
Dàn cọc và hào đất sẽ rất hiệu quả trong việc ngăn bước tiến của quân đoàn xác sống. Và khi chúng lại gần, cung thủ từ trên tường cao có thể thẳng tay nã tên xuống. Dưới chân tường thành sẽ là lính vận hành máy cẩu đá và vài nhóm nhỏ Unsullied. Khi xác sống quá đông và quá gần để máy cẩu đá hiệu quả, nhóm lính ngoài tường có thể rút vào trong thông qua cửa phụ, cung thủ từ trên tường có thể bảo vệ đường rút lui. Không bao giờ được mở cửa chính trong một cuộc hãm thành.
Tất cả những lớp bảo vệ trên là để kéo dài thời gian, bởi sớm muộn, đàn xác sống hàng chục, trăm ngàn con sẽ kéo tới tường thành. Tấn công lên một bức tường thành cao, được gia cố cực kỳ khó, cần thời gian dài và những vũ khí công thành to lớn. Đạo quân xác sống chỉ biết một chiêu trò duy nhất, là lấy thịt đè người, tấn công trực diện.
Khi mặt đối mặt, số lượng không quan trọng bằng tiền tuyến, bởi những kẻ đứng sau - dù có số lượng vô tận đi nữa - cũng chỉ biết xô đẩy nhau để tiến lên; vì thế, đội quân bị áp đảo số lượng sẽ cần những điểm thắt cổ chai để địch không tràn vào với số lượng lớn. Tường thành Winterfell chính là điểm thắt, và những lỗ châu mai trên tường thành sẽ là điểm để hai đội quân chạm mặt. Chúng sẽ là nơi hoàn hảo để lính Unsullied - với giáp, khiên và giáo dài có thể phòng ngự. Hai người lính chặn một lỗ, thay nhau phiên nhau khi mệt mỏi; dù số lượng xác sống khổng lồ rồi sẽ tràn được qua tường, nhưng những điểm cố thủ hiệu quả này sẽ câu được rất nhiều thời gian mà giảm thiểu được thương vong.
Nếu như Winterfell phòng thủ theo cách trên, đạo quân xác sống sẽ kẹt ngoài tường, đây sẽ là thời điểm hoàn hảo để hai con rồng tấn công. Lửa rồng sẽ phục vụ hai mục đích: tiêu diệt wight và đốt xác chúng, ngăn ngừa bị Night King triệu hồi. Mỗi lần khạc lửa, một con rồng có lẽ đốt được khoảng vài trăm xác sống, hơi tốn thời gian để triệt tiêu được 80.000 lính, nhưng chắc chịu khó từ đêm đến sáng là cũng được phần lớn.
Night King và đàn White Walker sẽ phải đổi chiến thuật nếu muốn thoát khỏi thế bí, chúng sẽ phải trực tiếp tham chiến. Từ đầu trận chiến, White Walker đã đứng xa đằng sau để tránh thương vong không đáng có - chúng đã biết mình có thể bị giết bởi những khí cụ đặc biệt. Nếu như White Walker cũng giống Night King, chúng sẽ không bị ảnh hưởng bởi lửa rồng, và sẽ phải ra tay để ngăn Drogon và Rhaegal quét sạch binh đoàn wight.
Khi chúng rời đi, đây sẽ là thời điểm hoàn hảo để tốc độ của đội quân Dothraki nhập cuộc. Họ, những người đáng lẽ không nên lao thẳng vào chỗ chết ngay từ đầu, sẽ nhập cuộc với đầy đủ sức mạnh, đánh thọc sườn đội quân xác sống.
Với một chiến thuật khôn ngoan hơn, tốc độ và sự dũng mãnh của quân đoàn Dothraki có thể thắng được trận chiến, khi họ lao được tới chỗ White Walker. Điểm mấu chốt trong sức mạnh của những người lính Dothraki là họ có ngựa, tính cơ động cho phép họ chọn thời điểm tấn công hợp lý nhất.
Sức mạnh của kỵ binh trên lưng ngựa đã được chứng kiến khắp những trang sử đẫm máu, và kể cả trong các trận chiến ở Game of Thrones: Trận chiến Con hoang, nơi kỵ binh xứ Vale đã thọc sườn đội quân của Ramsey Bolton; Trận chiến Bến nước Đen, khi Tywin Lannister và Loras Tyrell dẫn kỵ binh đánh thọc sườn Stannis Baratheon để giành chiến thắng.
Cuộc tấn công của người Dothraki vẫn mang tính tự sát, khi mà họ xông thẳng vào một quân đoàn xác chết, nhưng với kỹ năng bắn cung trên lưng ngựa và bằng những mũi tên dragon glass, họ có thể tiêu diệt được White Walker với chút may mắn.
Toàn bộ Trận chiến Winterfell phục vụ một mục đích, câu giờ để dẫn dụ Night King tới godswood: hắn muốn tìm tới chỗ Quạ Ba Mắt Bran, để xóa sổ ký ức về thế giới này. Đây có lẽ là sai lầm lớn nhất nhì tập phim này, ngang ngửa với việc đưa những người không có khả năng chiến đấu xuống hầm mộ. Hắn hoàn toàn có thể chờ đợi ở bên ngoài thành, mặc cho đàn xác sống (vô tận?) của mình công phá thành, cho tới khi phe người mệt nghỉ. Đến lúc mọi chuyện ngã ngũ, hắn ra mặt cũng chẳng muộn.
Sống trên đời phải biết mình là ai, Night King phải tự biết tầm quan trọng của mình. Hắn không có kẻ nối dõi (hoặc ít ra là ta chưa biết), toàn bộ đế chế xác sống sụp đổ ngay thời điểm hắn bị tiêu diệt. Sự ngạo mạn của Night King đã giết chết hắn; một kẻ đã chờ 8.000 năm để tiêu diệt sự sống, giờ lại không đợi được vài ngày để đánh phá một tòa thành.
Nhưng dù vậy, lịch sử dạy ta bài học quý giá vô cùng rằng: một quyết định sai lầm có thể khiến vận mệnh thế giới đổi thay. Đây lại là một ví dụ khác cho thấy Game of Thrones được truyền cảm hứng từ lịch sử thế giới.
Theo Dink
Trí thức trẻ