Hôm nay tôi lại hỏi một người bạn của mình rằng, bây giờ chuyện gì có thể khiến cậu vui vẻ, phấn khích? Cậu ấy nghĩ một lúc rồi nói là kiếm được thật nhiều tiền, được tăng lương. Bạn thấy đấy, đây chính là điều khác biệt giữa một người trưởng thành và một người trẻ tuổi.
01
Mấy hôm nay, có một vài độc giả gửi thư về cho tôi, rất nhiều tin nhắn có nội dung tương tự nhau như sau: đã rất lâu rồi không hẹn hò, cũng đã rất lâu rất lâu rồi không còn có cảm giác rung động trước một ai đó nữa.
Một bạn gái nói: "Cũng giống như việc thích thần tượng vậy, khi anh ấy ở trên cao xa tầm với, tôi chỉ hận một nỗi không thể hét lên cho cả thế giới biết rằng mình thích anh ấy, nhưng nếu lúc này anh ấy đột nhiên bước đến bên tôi thì thực ra tôi lại không hề vui vẻ".
Cô ấy nói vẫn là cứ đứng từ xa nhìn là đủ rồi.
Còn một bạn độc giả khá quen thuộc khác nói: "Đã rất lâu rồi không còn bận tâm đến vấn đề tình cảm nữa, rốt cuộc tôi nên thích một người như thế nào, làm sao để người tôi thích cũng thích tôi, tất cả những vấn đề này đều không nằm trong phạm vi suy nghĩ của tôi".
Tôi hỏi, vậy nếu gặp được người khiến bạn phải bận tâm thì phải làm sao.
Cô ấy nói: "Nếu như biết được rằng người đó sẽ khôngthích mình vậy thì buông tay thôi, tôi đã không còn cô bé ngốc nghếch chỉ biết chờ đợi năm đó rồi".
Hôm nay tôi có đọc một cuốn sách, bên trong có đoạn viết như sau: Có một bộ phận người thành thị coi tình yêu như việc mở một gói quà bất ngờ vậy, nếu có dự cảm không tốt thì ngay lập tức sẽ dừng lại.
Tôi từng hỏi một người bạn, có phải vì đã quá hiểu rồi nên đã không còn đủ dũng cảm để thử nữa?
Cô ấy nói, không hề, rằng cô ấy cũng ngưỡng mộ tình yêu của người khác, cũng muốn có một người yêu mình, cũng muốn có một tình yêu lãng mạn như trên phim, chỉ có điều cuộc sống vốn dĩ không chỉ có tình yêu mà còn cả đống vấn đề liên quan đến cuộc sống hàng ngày cần giải quyết.
Cô ấy nói khi bạn nghèo rớt mồng tơi thì tình yêu tự nhiên sẽ trở thành một thứ xa xỉ.
Tôi hỏi, vậy hàng ngày cậu đều làm gì?
Cô ấy đáp lại với một chữ duy nhất: Bận.
02
Một người bạn khác từng kể với tôi về một ngày của cô ấy.
Sáng dậy sớm, nhanh nhanh chóng chóng đi làm, đến công ty, nào là xem đủ loại giấy tờ, báo cáo, nào là họp hành, nào là ứng phó với lãnh đạo, đồng nghiệp, làm đủ các công việc, gặp khách hàng, hầu như ngày nàocũng là một chuỗi những công việc liên tục như vậy, hơn nữa còn phải bỏ ra rất nhiều tâm sức cho nó.
Trạng thái cuộc sống mỗi ngày đều là đuổi theo thời gian, thời gian nghỉ trưa cũng là một loạt các số liệu, công việc cần sắp xếp, gần như không dám lãng phí một chút thời gian làm việc nào.
Áp lực cuộc sống rất lớn, vừa bận vừa suy nghĩ, lo lắngnhiều, càng lo lắng lại càng không dám dừng bước, thỉnh thoảng có lười một chút, nhưng xong đâu đó lại thầm trách sao lúc đó mình lại lười như vậy.
Phần lớn thời gian trong ngày của cô ấy đều là dành cho công việc, căn bản không còn thời gian và tâm trí cho những thứ khác.
Theo như lời của cô ấy thì "Một ngày của tôi bây giờ là kiểu tự mình tiêu hao".
Lúc này nếu như gặp được ai đó, nếu thực sự yêu nhau thì không nói, nhưng nếu như đó không phải là người mình thích, hoặc là ngườiđó không thích mình vậy thì sẽ không phải là càng thêm mệt ư! Vào những lúc như vậy, nếu chuyện tình cảm mà có xảy ra vấn đề gì, thì chắc là sẽ suy sụp hẳn.
Tôi lại hỏi, vậy nếu thực sự rơi vào trường hợp đó thì phải làm sao?
Câu trả lời của cô ấy cũng tương tự như lời của các độc giả khác: "Vậy thì quay đầu bước đi thôi, tôi đâu có nhiều thời gian và tinh thần cho một chuyện mà biết rằng kết quả sẽ chẳng đi đến đâu, tình yêu của người trưởng thành chính là nếu yêu thì yêu, còn nếu muốn đi thì cứ đi, hoàn toàn không giống trước kia, ngốc nghếch chờ đợi một người, hi vọng họ sẽ đổi ý hay nhận ra mà đến hay quay trở lại với mình nữa".
Tôi hỏi, như vậy sẽ tốt ư?
Cô ấy nói với giọng bất lực: "Tôi cũng không biết, lúc trước không nghĩ mình sẽ trở nên như này, nhưng không biết tại sao, dần dần đã trở thành người như vậy".
03
Tôi đã nghe qua rất nhiều câu chuyện về tình yêu, bạn bè có, độc giả có, thể loại nào cũng có đủ.
Tôi phát hiện ra những câu chuyện này đều có một điểm chung: khi yêu họ đều không chút băn khoăn hay kiêng dè.
Họ vô cùng cởi mở, chỉ đơn giản là dang rộng cánh tay,nói đến đây đi, yêu đi, sau đó chìm đắm vào tình yêu của mình. Họ có thể biết làm như vậy có thể sẽ bị tổn thương, có thể sẽ buồn nhưng lại chẳng buồn bận tâm đến những điều đó. Họ nói, tình yêu cũng giống như các loại hương vị vậy, không thử sao gọi là tuổi trẻ?
Chính vì không quá bận tâm nên mới gặp đủ các kiểu người,có vô vàn những suy nghĩ khác nhau về tình yêu, và cũng bằng lòng bỏ thời gian và tinh thần ra để làm thỏa mãn sự mong đợi, hiếu kì đó của bản thân.
Nhưng cũng có rất nhiều người, họ đã không còn muốn làm như vậy nữa rồi.
Anh thích tôi, tôi thích anh, vốn dĩ có thể tạo nên mộtmối quan hệ tình cảm tốt đẹp, có thể thử tìm hiểu nhau xem sao. Nhưng bây giờ lại biến thành anh thích tôi, đó là chuyện của anh, tôi thích anh hay không còn phải để nghĩ đã.
Tư tưởng của con người sẽ theo quá trình trưởng thành,nhận thức, và một số tác động khách quan bên ngoài mà có những sự thay đổi.
Lúc trước mọi người đều nói không quan tâm cái gọi là"môn đăng hộ đối", nhưng hãy thử hỏi những người thực sự có ý định lập gia đìnhxem có ai chưa từng xem xét và để ý qua tiêu chuẩn này tiêu chuẩn kia?
Giống cô bạn kia của tôi, cô ấy nói: "Tôi vốn dĩ cũngkhông để ý mấy chuyện này, nhưng bây giờ không để ý cũng không được, lớn tuổi rồi, cần nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn, có như vậy thì những phiền muộn trong tương lai cũng sẽ ít đi một chút".
Trong xã hội hiện đại ngày nay, cuộc sống của bản thân không biết từ khi nào đã trở thành một khuôn mẫu cố định, nếu có ai đó bỗng dưng bước vào quỹ đạo cuộc sống của mình, suy nghĩ đầu tiên không phải là "tốt quá rồi" mà sẽ là "như vậy có khi nào lại thêm phiền phức không?".
Sợ phiền phức đã trở thành một trong những nội dungchính trong kịch bản cuộc đời của người trưởng thành.
Bởi vì sợ phiền phức, bởi vì cuộc sống không có nhiều thời gian để chăm sóc, quan tâm đến người khác, bởi vì muốn chấp nhận một ngườiđồng nghĩa với việc phải thay đổi bản thân, chuyện này không phải một chuyện dễ dàng.
Lúc nhỏ, cãi nhau với bạn bè, chỉ cần câu trước câu sau là lại cậu cậu tớ tớ làm hòa như không có gì xảy ra, nhưng giờ đây nếu giảsử có ai đó nói xấu hay có xích mích với nhau, thì sẽ dần dần âm thầm mà rời xa, cho rằng lớn rồi, những mối quan hệ không làm mình vui vẻ thì không cần miễn cưỡng.
Đối với người trưởng thành, không còn khái niệm mình thích thì mình yêu thôi nữa mà thay vào đó họ sẽ phải suy nghĩ rất nhiều khi muốn bắt đầu một mối quan hệ. Tình yêu ở một khía cạnh nào đó là một sự phiền phức, khó chiều, cái giá của nó đã càng ngày càng cao. Có những người không muốn tiếp nhận thử thách này, vì vậy thà rằng lựa chọn không bắt đầu.
04
Lúctrước tôi có đặt ra một chủ đề để mọi người cùng bàn luận.
Tôi hỏi: một người yêu bạn và một người bạn yêu, nếu chỉ được chọn một trong hai, bạn sẽ chọn cái nào?
Phần lớn mọi người đều chọn người yêu mình, có người nói muốn chọn cả hai cùng yêu nhau.
Rất ít người lựa chọn phương án thứ 2. Hỏi nguyên nhân, họ nói, quá mệt.
Biết rõ là người đó không thích mình, vậy là không muốn níu kéo, cũng không muốn thử, sợ rằng sẽ lãng phí tình cảm, hoặc là sợ có cố thế nào cũng không đổi lại được sự rung động của họ, như vậy chẳng phải rất mệt ư.
Trên mạng có rất nhiều người vừa đọc được người này ly hôn, người kia ly hôn liền nói rằng không tin tưởng vào tình yêu. Sau đó, bản thân mình khi tìm được một nửa rồi thì lại lớn tiếng nói rằng rất tin tưởng vào tình yêu.
Họ giải thích rằng: "Thực ra tôi luôn tin tưởng vàotình yêu, chỉ là không tin là mình sẽ gặp được đúng người đúng lúc".
"Tin tưởng vào tình yêu nhưng lại không cảm thấy bảnthân có thể may mắn có thể gặp được một nửa sớm như vậy" đã trở thành quan điểm tình yêu của nhiều người hiện nay, và nó đồng thời cũng là hiện thực.
Tình yêu là sự đơn thuần, là quý giá. Hình dạng ban đầucủa tình yêu chỉ đơn thuần là thích, tiêu chuẩn lựa chọn một nửa cũng đơn giản, không phức tạp, cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng bạn của hiện tại đã không còn đơn thuần như lúcban đầu nữa, muốn có được tình yêu đơn thuần như năm đó quả không dễ dàng gì.
Bạn của quá khứ có thể dùng cả một quãng thời gian cấp2, cấp 3 để yêu thầm một người, chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy họ là đã cảm thấyvô cùng vui vẻ, học hành vất vả đến mấy cũng thấy không là gì.
Nhưng bạn của hiện tại, thích một người, muốn tỏ tình lại phải suy nghĩ rất nhiều, khó khăn lắm mới nói ra được khỏi mồm nhưng chỉ cầnđối phương do dự một chút liền nói rằng mình chỉ nói đùa thôi rồi đánh trống lảng cho qua chuyện.
Mọi người đều nói, xã hội ngày nay thay đổi rất nhanh chóng, tình yêu cũng trở thành một loại thức ăn nhanh.
Nhưng trên thực tế, bản chất của tình yêu không hềthay đổi, thứ thay đổi chính là bạn.
Thực ra, những người trẻ, họ vẫn luôn mong mỏi tìnhyêu, họ vẫn có thể vì một nụ cười mà rung động, vẫn có thể vì một dòng tin nhắnmà phấn khích đến nỗi mất ngủ cả đêm. Chỉ có điều, cái người đó đã không còn là bạn nữa rồi.
Hôm nay tôi lại hỏi một người bạn của mình rằng, bây giờ chuyện gì có thể khiến cậu vui vẻ, phấn khích?
Cậu ấy nghĩ một lúc rồi nói là kiếm được thật nhiều tiền, được tăng lương.
Bạn thấy đấy, đây chính là điều khác biệt giữa bạn và những người trẻ tuổi.
Tôi lại hỏi, vậy gặp được một người hợp với mình cũng không vui vẻ, không phấn khích?
Cậu ấy nói, cũng vui nhưng so với việc gặp được người hợp với mình thì kiếm tiền đơn giản hơn nhiều.
Câu nói đấy là ý gì? Chính là không có việc gì thì đingủ sớm một chút, rảnh rỗi hãy tranh thủ mà kiếm tiền.
(Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả)
Như Quỳnh
Theo Trí Thức Trẻ