Theo thống kê khách du lịch Việt Nam bây giờ là khách du lịch khám phá, họ đến một lần và chỉ có 10-15% quay lại. Trong khi đó ở Thái Lan là 80-85%.
Tôi nghĩ làm bất cứ nghề gì cũng cần sự tử tế và làm bằng cái tâm của mình, đừng so đo tính toán thiệt hơn.
Làm ngành dịch vụ, làm du lịch càng phải tử tế bội phần.
Bởi mỗi ngày chúng ta tiếp biết bao nhiêu khách, có người hài lòng có người không nhưng nếu thấy sự tử tế từ người chủ, người nhân viên thì họ cũng chín bỏ làm mười vui vẻ cho qua.
Theo thống kê, một người khách hài lòng chỉ nói cho tối đa cho 7 người biết nhưng một người khách không hài lòng thì cả thế giới đều biết.
Kinh doanh dịch vụ và du lịch ở Việt Nam cần lắm sự tử tế.
Tại sao người ta thu tiền đi xe của khách nước ngoài nhiều hơn người Việt Nam dù họ cũng ngồi 1 cái ghế trên chuyến xe đó? Tại sao ra Bắc một số tài xế taxi nghe giọng Nam hay chạy lòng vòng?
Tại sao các quán ăn có cảnh tính giá cao cho khách du lịch hơn người địa phương?
Bởi vì phần lớn người Việt làm ăn theo kiểu chộp giật. Nghĩ rằng khách đến một lần rồi lần sau biết có còn đến nữa hay không? Vậy nên bỏ túi được đồng nào hay đồng đó.
Mà không chỉ có cá nhân thôi đâu, một số công ty du lịch cũng làm việc với suy nghĩ đó. Tôi đã gặp ở nhà hàng của tôi và tôi rất phẫn nộ. Họ làm với suy nghĩ khách không biết nên có thể lừa khách được. Nhưng tôi không biết với số tiền họ kiếm được có đáng cho việc hạ thấp thương hiệu của họ hay nhục nhã cho du lịch Việt Nam hay không? Chắc họ không nghĩ tới. Họ chỉ nghĩ bỏ túi được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Theo thống kê khách du lịch Việt Nam bây giờ là khách du lịch khám phá, họ đến một lần và chỉ có 10-15% quay lại. Trong khi đó ở Thái Lan là 80-85%.
Con số đã nói lên tất cả.
Tôi nghĩ chỉ cần mỗi người Việt tử tế một chút, mỗi người buôn bán tử tế một chút, mỗi người làm dịch vụ tử tế một chút thì con số này đã khác.
Đừng chộp giật, đừng lừa gạt, đừng phân biệt khách nội khách ngoại thì chắc chắn họ sẽ quay lại hoặc cũng nói tốt cho mình.
Mấy năm nay tôi có nhiều đoàn khách du lịch đặt ăn ở nhà hàng tôi, mỗi khách ra về đều được tặng một túi bánh làm quà. Có ý kiến cho rằng chỉ nên chăm sóc khách Việt Nam, còn khách du lịch họ chỉ đến một lần. Nhưng tôi kiên quyết phải tặng cho họ để họ còn chút gì lưu lại sự tốt đẹp, lòng mến khách của người Việt Nam. Sau này công ty đó vẫn hay dẫn khách đến và họ nói khách yêu cầu đến đây, tôi không biết là khách cũ quay lại hay họ về giới thiệu cho bạn bè.
Ở các nhà hàng của tôi, khăn giấy được để trong chiếc hộp đẹp trên bàn miễn phí, tôi để ý khách hay mở ra xem rồi chụp hình, trong nhà vệ sinh luôn có khăn sạch lau tay, có cả giấy lót mông để khách ngồi khỏi sợ dơ dù nhà vệ sinh đã thuê công ty chuyên nghiệp làm. Những thứ ấy tốn không ít tiền hàng tháng nhưng tôi muốn khách được nhận những tiện nghi phục vụ tốt nhất.
Khi phục vụ trà đá miễn phí tới mỗi khách và châm thường xuyên cho đến khi khách về, tôi cũng được nhắc làm vậy thì mình khó bán các món nước giải khát. Nhưng tôi nghĩ cứ tốt cho khách hàng trước đã, mình đừng tính toán quá.
Tôi không nghĩ mình thả sợi dây dài. Tôi nghĩ làm gì, mình cứ làm cho hết lòng trước đã, tử tế hết mức trước đã. Lo gì khách không thương?
Tôi đi khắp Việt Nam, Việt Nam mình đẹp lắm.
Chỉ cần mỗi người tử tế một chút, thân thiện một chút... lo gì không có khách quay lại?
Mong lắm thay.
*Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của tác giả.
Đoàn Thu Thủy
Theo Trí Thức Trẻ