Suy nghĩ còn trẻ tuổi, đang học đại học, chưa nên nghĩ tới việc làm quan chức, kiếm nhiều tiền mà nên hưởng trọn tuổi thanh xuân là hoàn toàn sai lầm.
Thời đại hiện nay là thời đại càng lúc càng vật chất hóa, nhưng không phải tham vọng con người cũng vì thế mà tỷ lệ thuận theo. Khoảng cách giữa tham vọng và vật chất chính là một trong những tiêu chuẩn đánh giá chất lượng cuộc sống của con người cao hay thấp.
Tôi rất thích hai chữ "tham vọng", tôi cảm thấy trong nó có cả một nội lực tiềm tàng, rực cháy, pha lẫn sự bồng bột của tuổi trẻ, ngang ngạnh đầy sức sống. Nó chính là nguồn năng lượng cuộc sống, chỉ cần giữ được lượng vừa đủ, mới có thể tạo đủ động lực, để chúng ta vươn xa trên đường đời. Tôi thích tất cả mọi thứ hừng hực khí thế, bao gồm cả tham vọng, cho dù đó là sự tham vọng có thể thiêu đốt con người.
Vậy mà nhiều người lại truyền đạt tới chúng tôi một quan niệm bằng nhiều hình thức: Hãy tiết chế tham vọng bản thân, đừng quan tâm tới danh lợi, sống một cuộc sống bình thường nhất là được rồi. Nếu như bạn là một con người không có năng lực, hài lòng với thực tại, vậy thì cứ sống vui vẻ trong sự bình thường đó đi. Tuy nhiên, nếu bạn có mơ ước, có năng lực, có sức bền, vậy thì xin bạn hãy tôn trọng niềm tham vọng của bản thân trước, nuôi dưỡng nó hàng ngày, đặt "coi thường danh lợi" sang một bên, đợi tới khi nào đạt được tất cả những thứ mình muốn, nó sẽ tự tìm đến với bạn. Ở thời điểm bản thân bạn chẳng có thứ gì, mà lại nghĩ tới chuyện "coi thường danh lợi", bạn thật nực cười, càng không có tư cách.
Có nữ sinh viên đại học năm ba nói với tôi rằng cô ấy coi thường tất cả những người nghĩ ra mọi cách để giành lấy học bổng, cảm giác họ chẳng khác nào chó săn mồi, tâm cơ trùng trùng, chắc chắn sau này không có tiền đồ tươi sáng. Sau đó, tôi lại hỏi cô ấy: "Vậy em không giành học bổng thì thường làm những gì ở trường?" Cô ấy đáp đầy an phận: "Em lên lớp học, đi dạo phố, gặp gỡ bạn bè, đây mới chính là cuộc sống đại học lý tưởng. Nếu như khi còn học đại học, trẻ tuổi thế này mà trong đầu lúc nào cũng nghĩ tới việc làm quan chức, kiếm nhiều tiền, thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Em còn giống như một sinh viên không?"
Thực ra, tôi rất muốn nói với cô nữ sinh viên đó rằng: Đợi tới khi bước ra khỏi cổng trường đại học, cô sẽ nhận ra rằng, người có tiền đồ nhất lại chính là những người thời còn đi học biết ra ngoài kiếm tiền hay mỗi năm đều cố gắng giành lấy học bổng. Không phải tôi muốn khuyến khích mọi người làm như vậy, mà muốn nói rằng với những người đó có một thói quen đối diện với những tham vọng bản thân, đối mặt với danh lợi tiền bạc, hoặc giả rèn luyện tinh thần từng bước một, luôn có một sự thôi thúc khiến họ như muốn nhào về phía trước.
Người trẻ tuổi không cần thiết phải che giấu tham vọng của bản thân, muốn có tiền thì tự đi kiếm, muốn mua đồ đắt tiền thì kiếm tiền để mua, muốn sống ở các thành phố lớn thì mua vé tàu, không sống nổi thì dù phải lang thang đầu đường xó chợ cũng quyết không quay đầu.
Tôi vẫn thường nói đây là một thời đại thiếu đi tham vọng, ai ai cũng ngưỡng mộ cuộc sống vật chất sáng loáng đủ đầy, nhưng rất ít người có tham vọng. Tôi vẫn quan niệm rằng muốn phán đoán một con người có tham vọng hay không, có thể dùng một cách rất trực quan, chính là bạn có thể cảm nhận được hoóc môn trong người lúc nào cũng tràn trề. Một người có tham vọng lúc nào cũng hừng hực khí thế, giống như chẳng bao giờ cạn kiệt sức lực vậy, nếu không tiêu hao bớt họ sẽ cực kỳ khó chịu. Nhưng phóng tầm mắt ra xa, những người xung quanh tôi đều ù lì, chẳng có nhiệt tình, chẳng có sức sống, tất cả còn lại chỉ là cơ thể mệt mỏi, kiệt quệ.
Nếu như bạn quan sát tỉ mỉ, bạn sẽ phát hiện ra rằng: Rất nhiều người đạt được thành công ở độ tuổi ba, bốn mươi đều có thói quen vận động khi còn trẻ. Tôi cho rằng đa số họ tập thể dục vận động vì muốn giải phóng bớt nhiệt huyết hừng hực trong cơ thể. Nội lực nơi họ quá tràn trề, cần giải phóng một chút ra ngoài. Chỉ có những người tràn đầy nhiệt huyết mới có tinh lực, khí lực để làm những chuyện này, ngược lại những người không có hoài bão, nội lực không đủ, đi làm hành chính đã đủ khiến họ mệt mỏi rã rời rồi.
"Tham vọng" đương nhiên không chỉ liên quan tới tiền bạc, mà còn có mối liên hệ chặt chẽ với ước mơ, thanh xuân và sức sống. Nói một cách đơn giản hơn thì bạn cũng có thể bắt đầu từ tầng nghĩa "tham vọng bằng vật chất" trước. Nếu như bạn dự định bắt đầu từ tầng nghĩa này, vậy thì tôi hy vọng bạn có thể kiên trì theo tham vọng chân chính của mình chứ không phào dần dần thoái trào.
Tiền bạc mang lại cảm giác an toàn rất lớn cho người trẻ, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ ngại ngùng mà thừa nhận rằng tôi là người có tham vọng rất lớn về tiền bạc. Bởi vì tôi cần dùng nó để đáp ứng rất nhiều mong ước khác của mình, bắt đầu cuộc sống ở nhiều phương diện khác của mình. Cho nên, cho dù tôi chỉ là một người làm nghề tự do, nhưng tôi cũng cố gắng hết sức để thu nhập hàng tháng của mình nằm ở mức độ khá cao. Tôi không được lười nhác, không thể từ bỏ chỉ vì chuyện hợp tác không mấy thuận lợi, trước khi chưa có được cuộc sống mà mình mong ước, thì tôi vẫn phải "chịu khổ", tiếp tục nuôi lớn niềm tham vọng của mình.
Ừm, có tham vọng đạt được chức vị cao hơn, có tham vọng mua được căn nhà thuộc về riêng mình ở thành phố lớn, tham vọng con cái mình có thể học tại hệ thống trường quốc tế năm sao nổi tiếng, chúng ta không thể chỉ để trong lòng, mà phải viết hết ra, nói hết ra, để cho những tham vọng này thành hình thành chữ, chứ không phải để nó bay lượn mải trong trí tưởng tượng. Hãy để tham vọng của mình được chào đời, được là một phần cơ thể bạn, bàn chân bạn, trở thành giọng nói, có hình dạng, để tham vọng có thể giúp sức cho bạn, chứ không phải để đó và dần dần chôn vùi nó.
Người trẻ tuổi đang ở thời kỳ mà thể lực và tinh lực dồi dào nhất, tiếp nhận và coi trọng tham vọng của mình, để nó trở thành vũ khí sắc bén của bạn.
*Nội dung trích từ cuốn sách "Mong Em Thật Hung Dữ Cũng Hãy Thật Dịu Dàng" tác giả Soa Y.
SOA Y
Theo Nhịp Sống Kinh Tế