Là người đã ghi bàn thắng duy nhất đưa đội tuyển Singapore lên ngôi tại Tiger Cup 1998, đến giờ, những ký ức về giải đấu đó vẫn vẹn nguyên trong tâm trí của Sasikumar Ramu.
Nếu so với những cái tên nổi tiếng khác, sự nghiệp của Sasikumar Ramu ngắn lắm. Ông chỉ có hơn 10 năm chuyên nghiệp trước khi sớm giải nghệ ở cái tuổi mà với nhiều chân sút châu Âu là còn đang sung sức nhất.
Ngắn nhưng không có nghĩa là nhạt nhòa, thuở còn thi đấu, ông cũng kịp khiến tất cả những người Singapore phải nhớ khi cùng đội nhà lên ngôi tại Tiger Cup 1998 (tiền thân của AFF Cup lúc bấy giờ). Không chỉ những người ở đảo quốc sư tử, một bộ phận cổ động viên Việt Nam vẫn còn nhớ Sasikumar. Quên sao được, tròn 20 năm trước, chính ông đã ghi bàn thắng duy nhất, chính thức chấm dứt giấc mơ vàng của những Hồng Sơn, Huỳnh Đức ngay trên sân Hàng Đẫy.
"Cứ trước mỗi kỳ AFF Cup, những cổ động viên tại Việt Nam lại nhớ tới tôi", ông Sasikumar chia sẻ khi bắt đầu cuộc trò chuyện với tôi.
Cựu trung vệ Sasikumar Ramu. Ảnh: Facebook.
"Tôi xin lỗi vì đã làm hàng triệu người Việt Nam phải khóc"
Thú thực, là một người Việt Nam, dù Sasikumar chẳng làm gì sai nhưng tôi vẫn có chút bực bội với ông ấy. Tôi vẫn nhớ chung kết năm 1998, lúc đó vẫn còn là một cậu nhóc, tôi đã khóc như mưa khi nghe tin Việt Nam thất bại trong trận chung kết. Hồi ấy đã biết gì đâu nhưng thấy mọi người buồn, biết tin đội nhà thua, là cứ khóc như vậy. Buồn cười là thế.
Tôi bèn đem câu chuyện của mình "bắt đền" Sasikumar, ông chỉ cười lớn trước khi phân trần: "Tôi rất xin lỗi, bóng đá mà. Tôi rất tiếc vì đã làm các bạn phải buồn. Tại Đông Nam Á, ngoài Singapore, Việt Nam là đội tuyển tôi yêu thích nhất".
Sasikumar khiến tôi ấn tượng mạnh bởi ông liên tục nói câu xin lỗi mỗi khi nhắc tới việc Việt Nam không thể vô địch năm 1998 bởi người Singapore. Không như những gì tôi nghĩ, dù ở khác thế hệ với tôi nhưng Sasikumar rất cởi mở và trò chuyện thẳng thắn như một người bạn. Từ đó, dần dần tôi chìm vào câu chuyện của ông về chiến tích năm 1998. Một chức vô địch có thể nói là thần kỳ và không thể tin nổi.
Đồ họa: Quý Sáng.
"Trước khi tham dự Tiger Cup 1998, có mấy ai nghĩ chúng tôi sẽ vô địch đâu"
Theo như lời của Sasikumar mô tả, đội tuyển Singapore thời ấy khác xa so với bây giờ. Hiệp hội bóng đá Singapore (FAS) được coi là tổ chức quản lý bóng đá ra đời sớm nhất tại châu Á vào năm 1892. Tuy nhiên, sau hơn 100 năm, hoạt động của cơ quan này là hết sức nhạt nhòa. Không có một giải đấu riêng, họ phải đi đá thuê tại các giải đấu ở Malaysia.
Phải đến năm 1994, sau những bất đồng với LĐBĐ Malaysia, FAS mới quyết định tách riêng, thành lập giải vô địch quốc gia và tích cực hơn trong việc tham gia những giải đấu quốc tế.
"Năm ấy, đến Việt Nam, chúng tôi chỉ toàn là những cầu thủ trẻ, thiếu kinh nghiệm. Không như bây giờ, chúng tôi không có nhiều cái tên nhập tịch và HLV Barry Whitbread là ‘ngôi sao ngoại’ đáng chú ý nhất trong đội bóng. So với các ứng viên khác, chúng tôi có lẽ chỉ hơn họ ở khát khảo cống hiến, khát khao khẳng định của tuổi trẻ. Chỉ vậy thôi", ông Sasikumar kể lại.
Ấy thế mà, những Sasikumar (23 tuổi), Latiff (19 tuổi), Zainal (24 tuổi) hay Ali (25 tuổi) đã chơi tuyệt hay. Họ cầm hòa chủ nhà Việt Nam và đứng nhất bảng với bảy điểm sau ba trận đấu. Phía bảng đối diện, cả Thái Lan và Indonesia đều muốn tránh Việt Nam tại bán kết và đã tạo nên một trong những trận đấu xấu xí nhất lịch sử bóng đá thế giới.
Sasikumar nói tiếp: "Chúng tôi không quan tâm nhiều. Các cầu thủ đều tập trung toàn bộ tâm trí cho trận kế bất kể đối thủ là ai". Với tinh thần không sợ hãi, ở bán kết, Singapore vượt qua Indonesia 2-1 và vào chung kết gặp lại Việt Nam.
Bàn thắng của Sasikumar vào lưới Việt Nam tại Tiger Cup 1998
"Tôi vẫn nhớ về Huỳnh Đức, anh ấy khỏe và đá hay lắm"
"Trước trận đấu cuối, Việt Nam được đánh giá cao hơn hẳn chúng tôi. Chưa kể các bạn còn có lợi thế sân nhà. Ngày hôm ấy, cờ hoa ngợp trời kéo dài cho đến tận sân vận động. Việt Nam có những cổ động viên thật tuyệt vời", Sasikumar chia sẻ.
Tuy nhiên, cổ động viên là một phần. Cái Sasikumar và các đồng đội sợ nhất chính là cặp tiền đạo Huỳnh Đức và Hồng Sơn của Việt Nam. Tròn 20 năm đã trôi qua, nhưng ký ức của ông về kỳ Tiger Cup năm đó vẫn rõ lắm. Và vì thế, trò chuyện với tôi, ông vẫn nhắc lại được đúng tên cặp tiền đạo của tuyển Việt Nam thời đó.
Trận đấu ấy, với riêng Huỳnh Đức và Hồng Sơn, mỗi người HLV Barry Whitbread bố trí hai hậu vệ kèm sát. Trong đó, Zainal và Sasikumar được giao nhiệm vụ kèm Huỳnh Đức. "Anh ấy khỏe và đá hay lắm", Sasikumar hồi tưởng. Ông đã chọn đá rắn để khắc chế cầu thủ đang chơi cho Công an Tp.HCM. Và thế là, cả hai lượt trận gặp Singapore tại Tiger Cup 1998, Việt Nam đều không thể ghi bàn.
Sasikumar theo sát Huỳnh Đức tại Tiger Cup 1998. Ảnh: Goal.
"Tôi ghi bàn bằng vai chứ không phải bằng lưng đâu"
Đã sẵn sàng chuẩn bị đến loạt 11m cân não, không ngờ, Singapore lại có thể kết thúc trận đấu trong thời gian chính thức. Phút 71, từ quả tạt của Kadir, thủ môn Tiến Anh lao ra đấm hụt và bóng đập vào người Sasikumar bay vào lưới.
Rồi sau đó, "cái lưng của Sasikumar" trở thành một thuật ngữ buồn với hàng triệu người hâm mộ Việt Nam. Tuy nhiên, trò chuyện với tôi, Sasikumar lại có một tiết lộ hết sức bất ngờ: "Thực tế, hôm ấy, bóng đã chạm vào vai của tôi chứ không phải bằng lưng đâu".
Đánh bại Việt Nam bằng "cái vai thần thánh", Singapore mới có danh hiệu quốc tế đầu tiên trong lịch sử. Đó như một câu chuyện thần kỳ với Sasikumar và các đồng đội. Vui là vậy nhưng đôi khi đứng trước người Việt, ông vẫn cảm thấy có lỗi, nhiều lắm.
"Sau trận chung kết Tiger Cup 1998, tôi có nhiều cơ hội trở lại Việt Nam. Và không ít người, đa số nhiều tuổi một chút, vẫn nhận ra tôi. Thật may là họ vẫn rất vui vẻ và nồng nhiệt. Ngay cả khi tôi ghi bàn vào năm 1998, tôi vẫn không phải nhận bất kỳ lời đe dọa nào. Người Việt Nam dễ mến lắm".
Độ họa: Quý Sáng.
"Việt Nam sẽ thắng trong trận chung kết AFF Cup 2018"
Sau 20 năm kể từ trận chung kết Tiger Cup 1998, ông Sasikumar giờ đã là một doanh nhân thành đạt và đang điều hành công ty toàn cầu có tên Red Card Global. Dù thời gian không có nhiều, cựu cầu thủ 43 tuổi vẫn dành thời gian cho bóng đá.
Tại AFF Cup 2018, ông cho biết đã xem trận bán kết lượt về giữa Việt Nam và Philippines: "Tôi không biết cầu thủ nào của các bạn hiện tại nhưng họ đá rất hay. Ưu thế về thể lực và thể hình không giúp nhiều Philippines. Việt Nam đã làm tốt, từng bước hóa giải lối đá hiện đại của họ".
Đồ họa: Quý Sáng.
Ông Sasikumar rất thích những đội tuyển kiểu như Việt Nam hiện tại, hay và giàu nhựa trẻ. Nhắc về Việt Nam, ông Sasikumar lại tiếc nuối cho đội nhà. Sasikumar đánh giá, nếu có một điểm trước Philippines, có lẽ đội tuyển của ông đã đi tiếp rồi.
Năm nay, bóng đá Singapore tiếp tục công cuộc cải tổ và không còn tập trung vào những cầu thủ nhập tịch như trước kia. Về vấn đề này, ông cho hay: "Tôi nghĩ đội tuyển Singapore vẫn cần những cầu thủ nhập tịch vì họ có ưu thế thấy rõ so với cầu thủ nội. Tuy nhiên, không nên nhiều quá bởi vẫn cần khoảng trống cho những nhân tố trẻ".
Trước khi kết thúc buổi phỏng vấn, tôi có hỏi Sasikumar đoán thế nào về kết quả trận chung kết AFF Cup tới, và ông đã chọn Việt Nam, ngắn gọn thế này: "Tôi mong các bạn sẽ thắng. Bởi vì mỗi bước chạy của các cầu thủ Việt Nam, đều cho thấy khát khao vô cùng bỏng cháy".
Theo Tiến Thành-Quý Sang
Trí thức trẻ