Khi mọi người liên tục chọn các lựa chọn đơn giản thay vì các lựa chọn cần đến sự dũng cảm, họ đang vô tình tước đi cơ hội học hỏi các kỹ năng, trau dồi tri thức, khả năng “phục hồi” và cơ hội mở khóa tiềm năng bên trong họ.
Lớn lên trong một trang trại nhỏ ở vùng nông thôn Úc, điều này có nghĩa là các lựa chọn giải trí của chúng tôi chủ yếu là các hoạt động ngoài trời. Trong nhiều năm trời, chúng tôi thậm chí còn không có tiền để sửa chữa TV (chỉ có ba kênh), vì vậy, tuổi thơ của tôi đều là tự mình tìm ra trò gì đó để vui chơi.
Khi chuẩn bị đón sinh nhật lần thứ 10, tôi đã năn nỉ ba tặng cho tôi một con ngựa. Hạn hán trong những năm qua đã ảnh hưởng đến kinh tế của gia đình, vì vậy, ba đã phải bán một vài con lợn để kiếm đủ tiền để mua một con ngựa 22 tuổi đang sắp bị gửi đến lò mổ cho tôi.
Khoảnh khắc đầu tiên khi gặp con ngựa, tôi nhớ là mình đã phải ngước nhìn lên bởi nó khá cao, và kích thước đó khiến tôi cảm thấy sợ hãi.
Làm sao tôi có thể leo lên và cưỡi một con ngựa cao như vậy?
Lúc đầu tôi đã rất sợ. Tuy nhiên, theo thời gian, tôi trở nên tự tin hơn và cuối cùng trở thành nữ hoàng của khóa học vượt chướng ngại vật.
Học cưỡi con ngựa đầu tiên, sau đó là con ngựa thứ hai (tôi rút thăm trúng được), đã cho tôi một bài học cuộc sống quý giá:
Thật khó để cùng một lúc vừa trường thành vừa thoải mái.
Ginny Rometty, CEO hiện tại của IBM, bày tỏ quan điểm tương tự khi bà hồi tưởng lại sự nghiệp của mình: "Trưởng thành và thoải mái rất khó để cùng tồn tại".
Cho dù bạn đang điều hành một công ty, đảm nhận vai trò mới, học một kỹ năng mới, tạo ra sự thay đổi hay mạo hiểm phiêu lưu trong bất kỳ lĩnh vực nào trong cuộc sống, hãy vui lòng chấp nhận trạng thái không thoải mái, đây là điều kiện tiên quyết khi muốn học hỏi, và cũng là để bạn có thể trở thành người bạn có thể trở thành.
Vào năm 18 tuổi, tôi quyết định rời khỏi trang trại nhỏ của bố mẹ, đến một thành phố lớn ở nước ngoài để học đại học. Tôi là người đầu tiên trong gia đình đưa ra quyết định như vậy. Đây chắc chắn là một lựa chọn cho sự trưởng thành, không phải là một lựa chọn cho sự thoải mái. Sau khi tốt nghiệp, tôi quyết định dành một năm đi du lịch vòng quanh thế giới một mình, quyết định này cũng là chọn trưởng thành hơn là chọn sự dễ dàng. Điều tương tự cũng đúng với quyết định khởi nghiệp 6 tháng sau khi tôi đẻ đứa con thứ tư của mình.
Chúng ta đều quen thuộc với câu nói "số phận luôn quan tâm đến những người dũng cảm". Nhưng, lòng can đảm không đảm bảo thành công, cũng không khiến mọi sự dũng cảm bước ra khỏi vùng thoải mái đều hạ cánh thuận lợi.
Rủi ro luôn tồn tại.
Tuy nhiên, chúng ta lại thường xem nhẹ rủi ro khi né tránh mạo hiểm.
Những điều chúng ta khao khát nhất thường tồn tại thứ mà ta sợ nhất. Nó đòi hỏi chúng ta phải chấp nhận sự yếu đuối của mình, đối mặt với nỗi sợ hãi của mình và sau đó lấy hết can đảm để mạo hiểm phạm sai lầm. Ngay cả khi nó trông có vẻ ngu ngốc, hoặc kết quả không thỏa đáng, hãy cứ thử đã.
Tất nhiên, điều này hoàn toàn đi ngược lại với dòng tâm lý của chúng ta. Dòng tâm lý của chúng ta được thiết kế để hỗ trợ cho sự an toàn và bản sắc xã hội của chúng ta, chứ không phải để chấp nhận rủi ro.
Chúng ta có thể sống một cuộc sống thành phố hiện đại, nhưng bộ não chúng ta lại không khác gì so với thời kì sống đồ đá. Vào thời điểm đó, việc thiếu cảnh giác cao độ trước những rủi ro ẩn nấp ở mọi ngõ ngách có nghĩa là bạn có thể chết bất cứ lúc nào.
Đó là lý do tại sao trong xã hội với đủ mọi loại nguy hiểm hiện nay, chúng ta luôn phải sống trong trạng thái xây dựng một bức tường để ngăn chặn những mối đe dọa đến từ mọi phía.
Nhưng, chúng ta cũng cần phải có sự phân biệt đâu là nỗi sợ có ích và đâu là nỗi sợ vô ích đối với chúng ta.
Đúng là chúng ta sinh ra vốn dĩ đã có máu thận trọng trọng trong người, nhưng chúng ta phải thận trọng y như vậy để không "đánh mất" đi những mạo hiểm mà ta cần và nên có, những mạo hiểm giúp ta học hỏi, phát triển và xây dựng các mối quan hệ thực tế, mở rộng khả năng cho bản thân và những người khác.
Tất nhiên là việc duy trì sự quen thuộc với trạng thái hiện tại có thể "tạm thời" mang lại cho ta cảm giác an toàn, nhưng nếu chúng ta chỉ làm những việc mà mình cảm thấy thoải mái và dễ chịu, "cơ bắp" của cuộc sống sẽ dần co lại.
Bởi lẽ, trạng thái thoải mái và an nhàn sẽ không kéo dài mãi mãi.
Khi mọi người liên tục chọn các lựa chọn đơn giản thay vì các lựa chọn cần đến sự dũng cảm, họ đang vô tình tước đi cơ hội học hỏi các kỹ năng, trau dồi tri thức, khả năng "phục hồi" và cơ hội mở khóa tiềm năng bên trong họ.
Mỗi người trong chúng ta có hai loại cuộc sống: cuộc sống chúng ta đang có ngày hôm nay và cuộc sống chúng ta chưa có nhưng có thể có trong tương lai. Thứ ở giữa chẳng qua chỉ là hiệu ứng tích lũy của các lựa chọn mà chúng ta thực hiện mỗi ngày. Nhiều lựa chọn trong đó đều liên quan đến việc lựa chọn trưởng thành hay lựa chọn an nhàn.
Hồi tưởng lại một chút cuộc sống của mình từ trước tới nay, bạn sẽ thấy rằng giai đoạn bạn trưởng thành nhanh nhất, chính xác là giai đoạn bạn cảm thấy không thoải mái nhất, dù đó có phải là sự lựa chọn của riêng bạn hay không.
Cũng như vậy, 10 năm sau, bạn sẽ trở thành loại người nào, tạo ra cuộc sống ra sao, tất cả đều sẽ tỷ lệ thuận với sự can đảm mà bạn đã thực hiện trong thời gian này.
Tạo ra một cuộc sống có ý nghĩa, tạo dựng các mối quan hệ xã hội và đóng góp cho xã hội, điều này đòi hỏi bạn phải chấp nhận sự không thoải mái hết lần này đến lần khác, cho dù đó là việc lớn hay việc nhỏ.
Không bao giờ là quá muộn để trở thành người mà bạn mong muốn nhất.
Vì vậy, hãy hít thở sâu, "hít" vào niềm tin, "thở ra" nỗi sợ hãi.
Sau đó thực hiện bước đầu tiên, lựa chọn trưởng thành, chứ không phải là sự thoải mái.
Rồi trong tương lai gần, thực hiện bước thứ 2, bước thứ 3…
So với việc đạt được mục tiêu cuối cùng thì việc dám theo đuổi mục tiêu, trở thành người mà bạn mong muốn còn quan trọng hơn nhiều.
Margie Warrell
Theo Trí Thức Trẻ