Những người đôi mươi, xin đừng mù quáng chạy theo đám đông, vì rằng tuổi trẻ rạng rỡ này không đáng để lãng phí như vậy!
(1) "Tôi vẫn chưa biết..."
Vẫn nhớ năm ngoái, tôi đi dạo cùng chị trong một ngày đẹp trời, ấy vậy mà chị lại buông tiếng thở dài. Hỏi ra mới biết, chị đang không hài lòng với công việc hiện tại, đồng thời muốn nhân lúc sắp hết hợp đồng, muốn nghỉ làm tìm việc khác.
Có điều chị vẫn băn khoăn, mông lung không biết sau khi nghỉ việc thì sẽ đi đâu và làm gì.
Chị tôi mới tốt nghiệp đại học chưa đến một năm, vậy mà trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, người chị ưu tú ấy, người vẫn luôn được đánh giá cao khi hẵng còn ngồi trên ghế nhà trường, nay lại bị áp lực cuộc sống chèn ép.
Do kiêu hãnh bản thân, có những loại công việc chị không tình nguyện làm, cũng do kiêu hãnh bản thân, chị không muốn về quê làm một kẻ ăn không ngồi rồi, ăn bám bố mẹ tuổi đã ngoài năm mươi.
Vậy nên chị chọn lấy tạm một công việc mà chính chị không quá thích thú, cùng lúc đó vẫn không ngừng tìm kiếm một nghề nghiệp phù hợp với bản thân hơn, rồi sau đó sẽ đổi việc.
Thế nhưng, khi tôi hỏi chị có hứng thú với công việc như thế nào, muốn dành cả đời mình gắn bó với ngành nghề gì, chị lại chỉ thở đài. Sau một hồi im lặng, chị mới khó khăn thốt ra: "Chị vẫn chưa biết."
Nếu chỉ là chị ngại nói ra mơ ước của mình với đứa mà chị coi như "trẻ ranh" là tôi, thì thật lòng tôi mừng cho chị. Vì dù rằng con đường có thể gian nan, nhưng chí ít chị cũng đã biết nơi mà bản thân mình muốn đến.
Nhưng nếu như không phải vậy, thì thật đáng buồn, vì chị còn chẳng rõ ràng mục tiêu của mình là gì nữa. Cuộc đời sợ nhất là thế!
(2) "Thì sao đâu, cứ thi rồi tính sau"
Trong một lớp học tuần trước, thầy tôi đặt ra một chủ đề cho sinh viên đứng lên phát biểu. Chủ đề đó là: "Sinh viên đại học nên làm thế nào để có kiến thức thực tiễn, làm giàu bản thân?"
Một số bạn học đưa ra các ý kiến đều nghe có vẻ rất chính trực như: sinh viên nên nỗ lực thi lấy các loại chính chỉ, bằng cấp, nên học thêm một vài thứ ngoại ngữ phòng thân, hoặc là học chơi một loại nhạc cụ nào đó.
Tôi nhíu mày ngồi nghe, rồi bèn giơ tay xin phát biểu, đứng lên hỏi cả lớp một câu:
"Tôi muốn hỏi tất cả các bạn sinh viên có mặt tại đây, trong số các bạn đã có ai biết được công việc mình muốn dành cả đời để gắn bó, công việc bản thân yêu thích nhất là gì chưa? Nếu có, xin hãy giơ tay".
Cả lớp học gần trăm người, chỉ có một cánh tay giơ lên.
Không loại trừ khả năng mọi người e ngại nói ra ước mơ của mình, tuy nhiên số người trẻ tuổi thực sự biết rõ điều mình muốn làm, biết rõ mục tiêu cá nhân vẫn là quá ít.
Tôi thường hay bắt gặp những sinh viên cực kì chăm chỉ, trong số đó có một bạn nữ luôn bận rộn với những kì thi chứng chỉ, hoặc không, thì cũng là đi làm thêm. Tôi hỏi cô ấy thi nhiều chứng chỉ như vậy chắc phải vất vả lắm nhỉ, mà nhiều thế liệu có dùng hết không.
Cô bạn cười tươi trả lời: "Thì sao đâu, cứ thi rồi tính sau".
Còn có vô vàn những sinh viên khoa kinh tế từng một thời điên cuồng đi thi bằng kế toán và bằng tiếng Anh. Tôi chỉ biết im lặng. Đây có thực sự là điều mà chúng ta bây giờ nên làm? Cố gắng như vậy phải chăng mang theo chút mù mờ, đi theo số đông?
Hay nên nói là thực chất chúng ta vẫn chẳng hề biết điều mà bản thân nhiệt huyết, sự nghiệp bản thân muốn làm cả đời rốt cuộc là gì?
(3) Bạn quên ăn quên ngủ vì điều gì...
Tôi cho rằng, nếu một người không biết địa điểm mình muốn đến, vậy thì con đường mà anh ta đi, phần lớn sẽ là đường vòng quanh co. Đời người cũng chính là như vậy.
Mặc dù những con đường vòng này, những công sức mà bạn bỏ ra này vẫn có thể có ích cho bạn trong tương lai, thậm chí là trở thành bảo bối giúp bạn thành công, thì chúng ta của những năm tháng đôi mươi tươi đẹp, vẫn không nên phí thời gian trong mịt mù, lạc lối.
Vẫn biết chăm chỉ là tốt, là nên, vậy nhưng nếu như chăm chỉ mà không có mục tiêu, phương hướng, thì chăm chỉ đạt được bao nhiêu hiệu quả?
Những người trẻ tuổi chúng ta trên hành trình tìm tòi thực tiễn, làm giàu bản thân, nên xác định mục tiêu của cuộc đời mình là gì.
Hãy tìm kiếm điều có thể khiến bạn quên ăn quên ngủ, hết mình làm việc, hãy xác định điều mà bạn muốn theo đuổi, đổ dồn tinh thần nhiệt huyết vào đó, hãy tìm kiếm điều khiến bạn có cảm giác tự hào và cảm giác thành tựu nhất!
(4) Đam mê, tìm ở đâu?
Có những đứa trẻ chưa quá 10 tuổi đã thành kì tài trong một lĩnh vực nhất định nào đó, có thể ở những lĩnh vực khác thì không am hiểu bằng người bình thường, nhưng trong chuyên môn của họ, ta vẫn phải gọi một tiếng "thầy".
Độ tuổi tuy nhỏ, nhưng thiên phú có thừa, hơn nữa lại đầu tư thời gian vào chuyên ngành đó đồng thời nhận được đào tạo chuyên môn, đương nhiên họ sẽ trở thành chuyên gia trong lĩnh vực ấy.
Tuy rằng chúng ta chỉ là người bình thường, nhưng nếu như thật sự chuyên tâm dành sức lực và thời gian cho điều bản thân yêu thích, sau đó đạt được thành công, thì tương lai ta trở thành chuyên gia trong lĩnh vực đó cũng ngày một gần.
Giả dụ tôi và một người có cùng năng suất học tập và năng lực lĩnh hội, vậy nếu như người đó dành ra mỗi ngày 1 giờ học tập lĩnh vực A, còn tôi mỗi ngày 10 giờ, vậy thì chẳng phải tôi có có tốc độ phát triển gấp 10 lần người đó hay sao?
Bởi vậy tôi tin rằng, những người trẻ như bạn và tôi, điều quan trọng nhất hiện tại là tìm được đam mê của bản thân, tìm được lý tưởng đời mình.
(5) Một là "Đương nhiên có!", hai là "Sẽ tìm thấy ngay thôi".
Kể cả là khi chúng ta vẫn chưa thực sự trưởng thành, chưa thể nói trước cả cuộc đời, nhưng nếu thực sự không có mục tiêu trường kì, thì cũng nên có mục tiêu ngắn hạn. Hơn nữa càng không được phép lười biếng, phải không ngừng tìm tòi, thử thách bản thân thì mới có thể tìm được điều mình muốn làm.
Tuy nhiên, việc thử nghiệm này cũng đòi hỏi phải có phương hướng và mục đích. Đầu tiên hãy suy nghĩ xem bạn hứng thú với những mặt nào? Giáo dục hay triết học? Âm nhạc hay thể dục? Nấu ăn hay thiết kế? Kinh tế hay ngôn ngữ...
Rồi lại từ trong những phương diện này cẩn thận phân tích, tìm ra cái thuộc về mình. Ngón tay trái không nổi vết chai thì sao có thể chơi guitar một cách điệu nghệ, cũng như không đổ mồ hôi thì sao có thể biết cảm giác vui sướng khi chinh phục một đỉnh núi.
Những người đôi mươi tràn đầy sự dẻo dai bền bỉ, nói không chừng qua từng lần trải nghiệm lại có thể tìm thấy điều phù hợp nhất với mình, điều mình làm giỏi nhất. Những người đôi mươi, xin đừng mù quáng chạy theo đám đông, vì rằng tuổi trẻ rạng rỡ này không đáng để lãng phí như vậy.
Hy vọng mỗi bạn trẻ khi được hỏi bản thân có đam mê, lý tưởng cuộc sống hay không, sẽ chỉ có hai câu trả lời. Một là "Đương nhiên có!", hai là "Sẽ tìm thấy ngay thôi".
Ảnh minh họa: Jungho Lee
Theo Chi Chi/Trí Thức Trẻ