Nửa đêm tôi đứng chơ vơ trên cầu vượt, tôi chợt thấy quá mệt mỏi và ngột ngạt khi lúc nào cũng căng mình để chống chọi với công việc, với thế giới mà vẫn chẳng ra sao.
Tôi sẽ không biết bố tôi mua cho mẹ cái máy xay sinh tố khiến bà phấn khởi xay liền một lúc 5 cân hạt đậu nành nếu như không ngửi thấy mùi khét lẹt từ cái máy mới: nó hỏng!
Stress – Tôi đã mặc nhầm chiếc áo của siêu nhân
Tưởng như câu chuyện chẳng liên quan gì đến tôi, cho đến lúc này, chỉ nhớ lại, những cơn đau đầu điên dại của stress, dấu vết của những mũi tiêm an thần chi chít tím bầm trên tay, tôi mới thấm thía lời của bố: Cái gì cũng có công suất!
Tôi 23 tuổi, một người trẻ ở thành phố lớn vốn chẳng dễ dàng gì, và càng khó khăn đối với những kẻ hiếu thắng như tôi. Tôi là sinh viên năm cuối của hai trường đại học, nhưng đã đi làm, là một nhân viên truyền thông chính thức của một công ty dược (dù được cho phép không cần tới văn phòng làm việc full time), ở nhà tôi còn mở thêm cả lớp dạy học tiếng Trung và lớp ôn thi trung học phổ thông quốc gia, tôi vẫn cộng tác viết báo mỗi tuần cho một vài tòa soạn.
Mọi chuyện cuộc đời tôi vẫn diễn ra êm đẹp khi tôi đã hết sức nỗ lực mọc thêm nhiều đầu và tay để hoàn thành một núi công việc với 24h mỗi ngày từ chuyện học hành, việc công ty, việc dạy học, viết báo và cả ... hẹn hò.
Mỗi ngày tôi chỉ ngủ khoảng vài tiếng, sáng dậy sớm đi chạy, đi học, học xong đến công ty làm việc, tối về nhà dạy học, tranh thủ ăn uống qua loa rồi tiếp tục vùi đầu vào xử lý công việc. Công ty Start – up với vô vàn những công việc không tên lẫn có tên khiến tôi như chơi trò đuổi bắt, có đêm vật vã xây dựng kế hoạch truyền thông cho sản phẩm mới để trình sếp để rồi sáng hôm sau lại nhận được thay đổi rằng thời điểm này sẽ không công bố sản phẩm ấy.
Tôi như thiêu thân điên cuồng trong công việc.
Có những bữa đặt chân về nhà đã là 11h đêm, tôi vật ra ngủ quên cả thay đồ, 2 giờ sáng bất ngờ tỉnh giấc thấy tay mình vẫn nắm chặt quai túi và bên cạnh là quyển sổ ghi sẵn những title báo mà sáng mai tôi phải hoàn thành để nộp cho toà soạn. Tất nhiên có nhiều người thắc mắc về sự vô lý khi tôi làm được như thế, chi phí cơ hội cả mà, phải hi sinh thôi, tôi bỏ học rất nhiều, khi thì bỏ cả làm để đi phỏng vấn nhân vật vì bài vở bị giục quá gấp, từ chối với lý do rất hợp lý để không phải họp tối ở công ty để về nhà dạy học sinh của mình. Tôi thầm lặng cố gắng để làm mọi việc hoàn hảo nhất, tôi hiếu thắng và luôn giữ thần thái của một người giỏi giang, bận rộn một cách chuyên nghiệp, chẳng ai có thể chê trách được. Tôi thật quá tham lam.
Tôi đã cầm cự được gần một năm như thế, tôi nghĩ mình giỏi và tự hào vô cùng khi trong mắt người khác tôi đúng là một siêu nhân, một người trẻ tài giỏi.
Công cuộc "bán máu" đầy trắc trở, tung bành hỗn độn, mọi thứ đều vượt qua tầm kiểm soát
Bắt đầu từ công việc, thời gian đó tôi được sếp giao tổ chức một sự kiện lớn, rất quan trọng: lễ khánh thành nhà máy sản xuất thứ 2 của công ty. Tôi bị khủng hoảng vì quá choáng ngợp trước một thứ chưa bao giờ làm, tất cả từ khách mời, MC, nội dung chương trình, cách trang trí, sắp xếp tổ chức, tiệc buffet…
Dù được chuẩn bị trước 1 tháng, sự kiện hơn nửa tỉ vẫn làm tôi sợ hãi vô cùng, suốt khoảng thời gian ấy tôi ốm, cứ đêm là sốt, thời gian chớp mắt chỉ thu gọn lại được một tiếng đồng hồ mà sáng vẫn phải đi làm, đi học bình thường, vẫn chạy như ngựa để liên hệ đạo diễn chương trình, MC, đặt tiệc …
Trong khi ấy, đồng nghiệp lại không hợp tác, giúp đỡ, tôi là "ma mới" của công ty với nhiều những điều mà kẻ mới nào cũng phải hứng chịu, điều đó khiến tôi cảm thấy mình đơn độc vô cùng, và máu điên muốn chứng tỏ bản thân của tôi trở nên điên cuồng hơn.
Hôm ấy, sếp gọi tôi vào phòng để đưa cho tôi mấy trăm tấm thiệp mời nhà in vừa gửi tới, tôi đã in sai thông tin của buổi lễ khánh thành, tôi cay đắng ôm đống thiệp về "dán chuồng gà" và tự biết mình sẽ phải bỏ ra vài triệu để in lại. Cùng lúc đó tôi nhận được tin nhắn của bạn học cùng lớp rằng tôi đã bị cảnh cáo không được thi kha khá môn vì tội thường xuyên bỏ học. Hôm ấy, tôi bỏ đi uống bia, bỏ cả đám học sinh đang đợi tôi đến dạy và cũng chẳng đếm xỉa đến đề tài mà tôi được tòa soạn giao viết.
Nửa đêm tôi đứng chơ vơ trên cầu vượt, tôi chợt thấy quá mệt mỏi và ngột ngạt khi lúc nào cũng căng mình để chống chọi với công việc, với thế giới mà vẫn chẳng ra sao.Chẳng biết bao nhiêu ngày tháng tôi chưa có được những lúc thanh thản thật sự để uống cốc cà phê, đọc cuốn sách mình thích.
Tôi mới 23 tuổi mà, bằng tuổi tôi các bạn vẫn đang rất vui vẻ cơ mà, cớ sao tôi lại ra nông nỗi này, bởi vì tôi luôn muốn chứng tỏ bản thân mình sao?
Đến lúc này, tôi mới nhận ra mình thực sự là kẻ thất bại, thất bại cả trong công việc, trong học hành, trong cả cuộc sống. Tôi chán nản và nghĩ mình sẽ nhảy xuống, kết thúc mọi thứ trách nhiệm đang hành hạ bản thân mình đến không thiết sống nữa.
Nhưng rồi, mọi người sẽ nhìn tôi thế nào? Bạn bè, gia đình, đồng nghiệp, học sinh sẽ nghĩ tôi ra sao? Chút sĩ diện cuối cùng đã kéo lùi bước chân tôi lại, tôi chẳng muốn ngày mai mình lại xuất hiện trên báo với những lời bình phẩm thương tiếc lẫn mỉa mai.
Và thế là tôi lại tiếp tục quay cuồng trong thế giới cũ kĩ đầy căng thẳng, áp lực của mình, với những huyễn hoặc y như trước, rằng tôi giỏi mà, tôi sẽ làm được hết. Một tháng đấy, tôi ăn ngủ với công việc như một người tình chung thủy, sụt đến 3 cân, tay tôi đầy vết của những mũi tiêm an thần vì nếu không cầm cự như thế, cái đầu bướng bỉnh của tôi sẽ không thể hợp tác làm việc nữa.
Tôi gánh trên lưng một tảng đá rất to những áp lực do chính mình tạo ra, của bạn bè, của đồng nghiệp vì sợ mình thua kém trong mắt họ, của cha mẹ vì nghĩ rằng con mình không giỏi đến thế.
Tôi chẳng phân biệt được rõ ràng áp lực đó đang trở thành động lực giúp tôi tiến lên hay là đang giết tôi từng ngày vì một sức khỏe tồi tệ và một tinh thần lúc nào cũng căng như dây đàn. Cái tôi và sự thể hiện thái quá của chính mình đã giúp tôi tổ chức thành công sự kiện trước những lời khen ngợi của sếp và con mắt ngưỡng mộ của đồng nghiệp, rồi việc học hành thi cử cũng qua như quy luật tất yếu tôi tự đặt ra.
Lớp học vẫn được duy trì bình thường và tôi vẫn viết báo, sau một ly vang đầy tự thưởng cho mình một đêm sau khi rảnh rang vì sếp cho nghỉ 1 ngày, tôi mới giật mình tự hỏi: tại sao mình phải stress đến mức này, mình làm tất cả những điều này vì cái gì?
Theo Lê Hồng Phong/Trí Thức Trẻ