"Hey… Này bạn gì đó ơi, bạn đánh rơi tuổi trẻ sau lưng mình kìa. Sao lại bất cẩn đến thế, tuổi trẻ của mình mà cũng đánh rơi thì cái gì mà còn."
Tuổi trẻ là món quà của những tháng năm tuyệt đẹp. Ở đó, chúng ta có tất cả mọi thứ quý giá nhất mà có lẽ mãi đến sau này chúng ta không bao giờ tìm thấy nó được nữa. Những ngày tháng đó tuyệt vời vì ai cũng ôm trong mình biết bao ước mơ và đam mê.
Thậm chí nếu nhỡ có ai đó cười chê, hay con đường chạm tới giấc mơ có xa cách mấy, thì chỉ cần đủ sức lực và khát khao thì việc chinh phục chặng đường đó không phải là điều khó khăn của chúng ta.
Lẽ hiển nhiên, mỗi người sẽ có một định nghĩa và một cách để sống riêng cho tuổi trẻ của mình. Và chỉ có bạn mới biết mình muốn gì, rồi làm như thế nào, đấu tranh ra sao; cách hài lòng với những gì mình có hay đôi lúc lại là những lời thì thầm chán nản, loanh quanh, chần chừ và mơ hồ với tuổi trẻ của mình.
Tôi cũng thế, khi còn trẻ tôi cũng đã từng nhiều lần hoang mang và tự hỏi chính mình: "Tôi làm vậy là đúng hay sai, nên tiếp tục hay dừng lại? Tôi đang sống vì ai, những điều tôi làm đang chứng minh điều gì?"
Hôm ra Hà Nội công tác, tôi có dùng bữa cùng một anh bạn, đúng hơn là anh thầy của mình. Anh nói tôi: "Tuổi trẻ có thể không có người yêu. Tuổi trẻ có thể không có bạn bè. Nhưng nhất định tuổi trẻ phải có cho mình một ĐỐI THỦ".
Tôi mất nhiều ngày để suy nghĩ về nó và chợt nhận ra bấy lâu nay tôi đang sống vì sinh tồn chứ không phải chiến đấu với đối thủ của mình. Điều này nghe có chút khó hiểu, nhưng này nhé, có phải bạn và tôi vẫn cứ lao vào các cuộc chiến khởi nghiệp mà chưa từng biết đối thủ mình là ai hoặc chúng ta đơn giản hơn là chọn đại cho mình một đối thủ vô danh hay ngang sức không?
Điều đó có phải nó đã giết chết đi cái bản lĩnh chiến đấu của bạn trên chiến trường không? Trò chơi sẽ thú vị nếu chúng ta biết đó là thách thức trước một đối thủ nào đó cao hơn mình rất nhiều, nếu thắng cuộc có phải bạn may mắn leo lên đến đỉnh cao nhất không? Lỡ không may thua cuộc thì ít nhất bạn cũng có một trận đấu để đời.
Sẽ thật đáng buồn nếu có ai đó phải dùng từ hối tiếc để nói về một quãng thời gian nào đó trong đời, nhất là tuổi trẻ. Không quá lâu cũng chẳng quá mau, tuổi trẻ tới với rất nhiều điều tuyệt vời như những gì người ta thường nói.
Chúng ta tận hưởng nó, trải qua những thời khắc vinh quanh hay thất bại với chính ước mơ của mình một cách xứng đáng nhất. Cuối cùng, tất cả đều muốn có một thanh xuân không phải hối tiếc vì bất cứ điều gì.
Thế thì hãy cứ đam mê đi, cứ nhiệt huyết với tất cả những gì mà mình muốn. Đừng mơ hồ, đừng chần chừ và sợ hãi nữa, tuổi trẻ này chỉ có một mà thôi! Hãy chọn cho mình một đối thủ mà chiến đấu để nhỡ một mai tuổi trẻ trôi qua không phải hối tiếc vì chưa làm được những điều mà bạn mong muốn.
Những ngày tuổi trẻ là những ngày căng tràn sức sống và không sợ gục ngã, những ngày dám đứng dậy và bước đi, những ngày không sợ hãi chông gai và dám đánh đổi – hãy dùng nó để biến thành sức mạnh của một chiến binh. Hãy cứ chấp nhận thách thức và sống trọn đam mê, vì bạn có trong tay cả tuổi trẻ mà.
Đừng hỏi tôi vậy nếu không còn tuổi trẻ thì sao? Tuổi trẻ hay thanh xuân không nằm ở số năm bạn sinh ra mà là khi bạn còn nhiệt huyết và đủ đam mê để tiếp tục thực hiện nó. Vậy thôi...
* Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của tác giả.
Theo Trí Thức Trẻ