Tạo một thói quen mới chẳng dễ dàng gì nhưng ít nhất qua trải nghiệm này, tôi đã khám phá ra được tính kỉ luật cao hơn của bản thân.
Một kế hoạch mới đã được lập sẵn cho 1 tháng tới đây: tôi sẽ thức dậy lúc 4:30 sáng mỗi ngày. Đối với nhiều người thì đó là một việc vô cùng đơn giản, nhưng với tôi thì đây là lần đầu tiên. Tôi lập ra kế hoạch này là để giúp bản thân trở nên nghiêm khắc hơn với giờ giấc và công việc.
Dù biết rằng việc thức dậy sớm có thể sẽ gây xáo trộn cuộc sống gia đình và thậm chí vợ tôi còn khuyên tôi nên từ bỏ nhưng với công việc hiện tại là một nhà văn tự do, tôi luôn trông chờ những yếu tố kì lạ, khác thường như vậy.
Suốt 4 năm qua, tôi làm việc tại nhà, tức là có thể ra khỏi giường bất cứ lúc nào và không cần tới đồng hồ báo thức (tôi thường thức dậy từ 6 rưỡi cho đến 7 giờ sáng). Mỗi buổi sáng tôi đều dành thời gian nhâm nhi ly cà phê, nghiên cứu Kinh Thánh, ăn sáng và chơi bài với hai cô con gái nhỏ rồi sau đó mới xuống phòng làm việc của mình ở tầng hầm.
Tất cả những thói quen này vẫn sẽ được giữ lại và tiếp tục khi tôi thực hiện "thử thách" sắp tới đây, nhưng dĩ nhiên khi đã dậy sớm hơn, tôi sẽ có thêm nhiều thời gian hơn để làm những việc khác mà trước đây chưa từng làm. Trong đầu tôi lúc này đã xuất hiện vài ý tưởng cho những công việc có thể làm. Nhưng trước tiên, tôi cần đặt báo thức thức và lên giường đi ngủ.
NGÀY ĐẦU TIÊN
Tôi thức dậy lúc 4 giờ 14 phút sáng. Sau khi đã ăn sáng, uống cà phê và đọc Kinh Thánh, hiện giờ tôi đang ở phòng tập gym cùng 3 người khác nữa. Tôi ở đây để thực hiện điều mà tôi luôn muốn làm là tập thể dục. Cơ thể của tôi cũng không đến nỗi nào nhưng thực sự chưa được cân đối cho lắm. Tôi thì lại thích đi bộ nên tôi đã quyết tâm ở đây ngày hôm nay, và thậm chí những ngày sau nữa là để rèn luyện sao cho tốc độ và thời gian đi bộ được cải thiện tốt hơn.
NGÀY THỨ 2
Nếu dậy sớm như vậy trong vòng một tháng mà chỉ thêm được việc tập thể dục vào danh sách thói quen hàng ngày thì tôi nghĩ rằng mình chưa tận dụng triệt để thời gian mà mình có. Vì vậy, tôi đã đặt ra thêm một mục tiêu khác: tôi sẽ viết một cuốn sách. Tôi đã suy nghĩ về việc này nhiều năm rồi nhưng có quá nhiều yếu tố khiến việc này bị trì hoãn: thời gian, tiền bạc và cả nỗi sợ.
Có lẽ một vài yếu tố chỉ là cái cớ của tôi nhưng nỗi sợ thì là thật. Tôi lo sợ rằng mình chưa đủ giỏi, sợ rằng sẽ không có nhà xuất bản nào chấp nhận tác phẩm của mình hay kể cả nếu có được xuất bản, tôi lại sợ sẽ không có ai mua chúng. Nỗi e ngại cứ ám ảnh trong tâm trí khiến mong muốn của tôi không được thực hiện, nên tôi hi vọng trong thời gian tới mình sẽ có đủ quyết tâm để hoàn thành ước nguyện này.
NGÀY THỨ 6
Đã được một vài ngày, tôi dần quen với thời gian biểu mới này. Việc dậy sớm trở nên dễ dàng bất ngờ. Việc tập thể dục càng tiếp thêm sinh lực cho tôi. Hơn nữa, sáng sớm còn là thời điểm thích hợp để những ý tưởng hay xuất hiện trong đầu tôi.
NGÀY THỨ 9
Khi đã quen được với việc dậy sớm, tôi luôn ý thức được rằng chiếc đồng hồ báo thức bên cạnh có thể kêu lên bất cứ lúc nào. Vì vậy, tôi thường dậy trước khi đồng hồ báo thức rung. Nhưng tôi lại cảm thấy mệt mỏi và hình như múi giờ của tôi đã bị lệch đi so với trước đây. 10 giờ sáng tôi muốn ăn trưa, 4 giờ chiều tôi muốn ăn tối, 2 tiếng sau tôi đã có ý định lên giường đi ngủ rồi. Tôi đã cố gắng thức đến sau 9 giờ tối, chính xác là 3 lần, kết quả là thực sự mệt mỏi.
NGÀY THỨ 11
Tôi bắt đầu kiểm tra lại xem cách mà mình sử dụng thời gian cho từng công việc và tôi nhận ra một vài thói quen xấu cũng như những việc làm không cần thiết. Điều này lập nên một hướng đi khác cho kế hoạch của tôi. Có lẽ không nhất thiết phải dậy lúc 4 rưỡi sáng để làm những việc tôi muốn làm, mà thay vào đó vẫn dậy sớm nhưng làm điều mình thích bất cứ lúc nào có thời gian rảnh miễn là không lãng phí nó.
NGÀY THỨ 15
Tôi nghĩ là tôi đã biết viết gì cho cuốn sách sắp tới của mình. Tôi sẽ bắt đầu viết, nhưng sẽ không nói nó là gì ít nhất cho đến khi tôi chắc rằng sẽ cố gắng hoàn thành nó.
NGÀY THỨ 18
2 ngày trước tôi chỉ được ngủ 3 và 5 tiếng mỗi ngày. Đến ngày hôm nay, lần đầu tiên tôi ngủ như quên mất rằng mình đã đặt chuông báo thức. Nhưng cuối cùng thì tôi cũng quen dậy sớm. Thật không ngờ là lại mất nhiều thời gian như vậy để làm quen một với giờ giấc mới.
NGÀY THỨ 20
Khá sớm để tôi nhận ra rằng kế hoạch của mình có sai sót khi tôi thực hiện nó kể cả ngày cuối tuần. Bây giờ, gần như ngày ngày nào cũng vậy, chiếc giường kia như là mật ngọt gọi gấu vậy.
Tôi thậm chí bị cảm lạnh. Và, tôi đã bỏ bê luyện tập được 2 tuần rồi.
NGÀY THỨ 28
Tôi tỉnh dậy trong cơn hoảng loạn. 6 giờ sáng và tôi đã ngủ quên mất. Gần hoàn thành rồi mà tôi lại phá hỏng kế hoạch. Tại sao báo thức lại không kêu chứ? Tôi kiểm tra lại đồng hồ báo thức và giờ là 12 rưỡi đêm. Chán thật, ước gì tôi ngủ nhiều hơn.
NGÀY THỨ 29
Còn một ngày nữa là kết thúc. Tôi vẫn ốm. Tôi vẫn luôn băn khoăn một câu hỏi là làm thế nào để những lợi ích của việc thức dậy lúc 4 rưỡi sáng có thể xuất hiện vào những khoảng thời gian làm việc khác trong ngày của mình mà không ảnh hưởng đến gia đình. Có lẽ là tiếp tục phải thử, ít nhất là như vậy.
Tạo một thói quen mới chẳng dễ dàng gì nhưng ít nhất qua trải nghiệm này, tôi đã khám phá ra được tính kỉ luật cao hơn của bản thân.
Công Hoàng
Theo Trí Thức Trẻ