Thành công không phải lúc nào cũng dành cho người xuất chúng mà chính là phần thưởng cho những nỗ lực không ngừng nghỉ.
Tôi Là Kẻ Thất Bại Trong Mọi Việc. Tôi Không Có Tài Năng Gì Cả. Tôi Bỏ Cuộc!"
Câu này nghe quen quen phải không?
Hãy thử nhắm mắt lại và nhớ xem bạn đã nói những câu như thế này với bản thân bao nhiêu lần trong năm qua rồi? Thành thật một chút nào. Một lần, hai lần hay là vài chục lần?
Có phải bạn đã nản lòng khi nhận một con điểm kém cho bài kiểm tra mà trước đó bạn dành rất nhiều thời gian ôn tập?
Có phải bạn đã từng muốn bỏ dở dang ước mơ du học của mình sau khi nhận tin trượt suất học bổng mà bạn đầu tư công sức hàng tháng trời cho bộ hồ sơ?
Có phải bạn vừa trải qua sự tan vỡ của một mối tình mà bạn đặt rất nhiều niềm tin và hy vọng vào đó?
Có phải bạn đã nghĩ mình thật vô dụng sau khi rải đơn xin việc khắp nơi mà chẳng nhận được bất cứ một lời mời phỏng vấn nào?
Kế hoạch của bạn vỡ vụn. Bạn hoài nghi và chán nản. Bạn kiệt sức và muốn buông xuôi hết tất cả. Bạn dần mất đi niềm tin vào bản thân mình. Bạn tự hỏi tại sao cuộc đời lại bất công với bạn như vậy?
Tôi hoàn toàn hiểu cảm giác của bạn, bởi vì tất cả chúng ta ai cũng đều phải trải qua những cảm giác ấy ít nhất một vài lần trong đời – thất vọng và mất mát. Vậy cho nên bạn không cần phải gắng gượng kìm nén mọi cảm xúc. Hãy cứ thoải mái mà khóc đi. Bạn có quyền cho mình một phút yếu đuối mà. Không ai ép bạn lúc nào cũng phải vui vẻ, kể cả khi chứng kiến những nỗ lực của mình đổ sông đổ bể.
Nhưng rồi, nếu như bạn cứ mãi ngồi đó khóc lóc và than thân trách phận từ ngày này qua tháng nọ thì liệu có thay đổi được gì không?
Không ư?
Vậy thì làm ơn đừng thức dậy mỗi ngày với vẻ ủ rũ chán chường và cứ mãi để những lỗi lầm trong quá khứ ám ảnh tâm trí bạn. Đừng để thất bại của ngày hôm qua quyết định bạn là ai ở thời điểm hiện tại. Bởi lẽ…
Thất bại vốn là một phần không thể tránh khỏi của cuộc sống
Muniba Mazari, "người phụ nữ thép của Pakistan", đã từng phát biểu trong bài diễn thuyết của mình rằng: "Bỏ cuộc không bao giờ được phép là một sự lựa chọn, nhưng thất bại nên là một sự lựa chọn. Bởi vì khi bạn thất bại, bạn đứng lên, rồi bạn lại thất bại và lại đứng lên. Điều đó giúp bạn liên tục tiến về phía trước.
Đã đến lúc bạn nên chấp nhận một sự thật rằng con đường bạn chọn không phải lúc nào cũng là đường thẳng. Trên thực tế, nó là một con đường ngoằn ngoèo với nhiều ngã rẽ. Mọi thứ sẽ không luôn đi theo kế hoạch ban đầu của bạn.
Cuộc sống này vốn không công bằng nhưng hóa ra lại rất công bằng. Bất kể bạn là ai, thuộc giới tính nào, bạn bao nhiêu tuổi và làm công việc gì thì cuộc đời cũng sẽ quật ngã bạn. Những "bài kiểm tra" mà nó đưa ra có thể đè bẹp bạn, chôn vùi những hy vọng và ước mơ của bạn bất cứ lúc nào. Sẽ chẳng có chuyện vì bạn là nữ, vì bạn yếu đuối mà những thử thách đó sẽ nhẹ nhàng hơn.
Vậy nên việc đầu tiên bạn cần làm là ngưng than vãn hay lãng phí thời gian vào việc đổ tội, trách móc số phận và hãy học cách chấp nhận sự thật đó. Một khi bạn đã thật sự hiểu và chấp nhận nó, bạn sẽ nhận ra việc "cuộc sống này không phải là lăng kính màu hồng" sẽ chẳng còn là vấn đề gì quá to tát nữa.
Tuy nhiên, chấp nhận sự có mặt hiển nhiên của thất bại không có nghĩa là chấp nhận bị đánh bại. Vì vậy, điều tiếp theo tôi muốn nhắn nhủ tới bạn, đó chính là: Hãy học cách biến nghịch cảnh thành cơ hội.
Nghịch cảnh liệu có thể thành Cơ hội?
Đừng "lãng phí" thất bại của bạn! Hãy học hỏi từ nó. Hãy để cho từng khó khăn trong cuộc đời bạn đều một ý nghĩa riêng.
"What doesn’t kill you make you stronger" - Những thử thách không có mặt ở đó để ngăn cản bạn bước trên con đường của mình. Chúng chỉ xuất hiện để chuẩn bị cho bạn, để phát triển con người bên trong bạn, làm cho bạn trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn.
Tác giả Paulo Coelho đã viết trong tác phẩm kinh điển "Nhà giả kim" rằng: "Trước khi cậu đạt được ước mơ thì tâm linh vũ trụ sẽ thử thách mọi điều cậu học được trên đường đi. Tâm linh vũ trụ làm thế không phải vì ác ý mà vì muốn khi đạt được ước mơ, chúng ta đồng thời cũng nắm vững những bài học đã lĩnh hội khi đi theo ước mơ."
Vậy cho nên, hãy trân trọng những lần bạn vấp ngã. Bình tĩnh nhìn lại nó, tìm hiểu xem mình đã sai ở đâu và làm thế nào để những lần tiếp theo không mắc lại những sai lầm tương tự. Thất bại đôi khi lại là một món quà. Bây giờ bạn lùi một bước để lấy đà tiến tiếp ba bước dài hơn.
Tôi hiểu nói thì rất dễ nhưng để làm được thì rất khó. Bạn có thể kiếm được trăm ngàn lý do để bỏ cuộc, nhưng chỉ có duy nhất một lý do để bước tiếp. Vì vậy, mỗi lần bạn băn khoăn không biết rốt cuộc nên lựa chọn như thế nào – Từ bỏ hay tiếp tục kiên trì, tôi muốn bạn hãy nhớ đến một quy luật mang tên: Quy luật hoa sen.
Có một cái hồ trồng hoa sen. Ngày đầu tiên, hoa nở rất ít. Ngày thứ hai, số hoa sen nở nhiều gấp đôi ngày thứ nhất. Và cứ như vậy, sau mỗi ngày, số lượng hoa trên mặt hồ lại tăng lên gấp đôi. Vậy nếu cần 60 ngày để hoa sen phủ kín mặt hồ thì thử hỏi ngày thứ bao nhiêu hoa sẽ nở được một nửa mặt hồ? Câu trả lời liệu có phải là ngày thứ 30?
Không phải vậy. Thật ra câu trả lời chính xác là ngày thứ 59.
Bạn trẻ à, nếu mỏi hãy dừng chân, nếu mệt hãy nằm nghỉ. Nhưng đừng vội bỏ cuộc. Mọi quyết định chấm dứt nỗ lực luôn là quá sớm. Bởi lẽ bạn không bao giờ biết được rằng, chính cái giây phút bạn quyết định buông xuôi hết tất cả ấy, bạn chỉ còn cách thành công một ngày, thậm chí là một bước chân nữa mà thôi.
Liệu chúng ta phải cố gắng bao nhiêu lần trước khi quyết định bỏ cuộc?
Câu trả lời là KHÔNG CÓ ĐÁP ÁN NÀO CẢ.
Hãy cố gắng nếu bạn vẫn khao khát đạt được điều đó, nếu trong trái tim bạn vẫn còn giữ hai chữ "ước mơ". Bởi suy cho cùng, điều quan trọng nhất chẳng phải là hạnh phúc của chính bản thân bạn hay sao? Cuộc đời này ngắn lắm. Đừng để 5 năm, 10 năm hay 30 năm nữa khi nhìn lại bạn phải thốt lên rằng "Giá như ngày đó mình cố gắng thêm một chút nữa ..."
Thật dễ dàng nếu bạn từ bỏ một thứ gì đó. Sẽ không còn phải hy sinh những giờ xem phim, nghe nhạc, lướt web hay đi chơi với bạn bè, không còn những ngày phải dậy thật sớm hay thức thật khuya để làm việc, để "cháy" hết mình vì mục tiêu. Chẳng phải cuộc sống khi đó sẽ an nhàn lắm sao?
Thế nhưng, liệu bạn có dám chắc rằng vài tháng hay vài năm nữa bạn cũng sẽ cảm thấy thoải mái như vậy hay không?
Vương Quyên, một nhà văn trẻ - tác giả của cuốn sách học tiếng Anh bán chạy nhất Trung Quốc từng nói, đại ý: Bạn có thể ham chơi ở tuổi 20, nhưng nên nhớ, ở tuổi 35, bạn sẽ phải trả giá cho việc ham chơi ấy. Bạn muốn có được thứ này thì phải mất thứ kia. Ông trời chỉ cho chúng ta nếm trải hai mùi vị của cuộc đời là vị đắng và vị ngọt. Nếu nửa đời trước, bạn chọn chịu khổ rồi thì nửa đời sau có thể hưởng lạc.
Vậy nếu bây giờ bạn chọn an nhàn thì phần đời còn lại sớm muộn bạn sẽ phải bù đắp mà thôi. Một ngày nào đó, khi thấy bạn bè xung quanh đã đạt được thành công, những mục tiêu của ngày tháng cũ sẽ trỗi dậy, dằn vặt bạn, gặm nhấm lương tâm bạn. Lúc ấy, chỉ e rằng bạn sẽ phải hối tiếc vì ngày hôm nay đã bỏ cuộc quá dễ dàng.
10000 là số lần Thomas Edison thất bại trước khi phát minh ra bóng đèn điện.
5126 là số mẫu máy hút bụi James Dison đã phải dựng lên trước khi cho ra đời sản phẩm thương mại cuối cùng.
1009 là số lần Harland Sanders, cha đẻ của KFC, bị từ chối khi cố gắng bán công thức gà rán của mình.
300 là số lần người sáng lập Pandora gọi điện cho các nhà đầu tư trước khi được rót vốn.
12 là số lần bản thảo "Harry Porter và Hòn đá phù thủy" của J.K.Rowling bị từ chối trước khi được xuất bản
và còn rất nhiều những tấm gương không sợ thất bại khác...
Vậy nên không có lý do gì để bạn bỏ cuộc chỉ sau một vài lần thất bại!
Tôi đưa ra những ví dụ trên không phải vì muốn bạn trở nên giống như họ. Tôi chỉ hy vọng rằng họ sẽ có thể trở thành nguồn động lực cho bạn trên hành trình gian nan để thực hiện ước mơ của mình. Đồng ý rằng viên gạch đầu tiên là viên gạch quan trọng nhất, là bàn đạp, là nền móng để cho bạn đặt tất cả những viên tiếp theo. Thế nhưng, viên gạch cuối cùng mới là viên gạch quyết định bức tường bạn xây có hoàn thiện, có đẹp đẽ như kỳ vọng ban đầu của bạn hay không.
Và "trước khi quyết định bỏ cuộc, hãy nhớ lại lý do tại sao ngày đó bạn bắt đầu."
Có thể bạn không phải là người thông minh nhất, tài năng nhất nhưng bạn hoàn toàn có thể trở thành người kiên trì nhất. Đi nhanh hay đi chậm không quan trọng bằng việc bạn có quyết định đi tiếp hay không. Nghị lực, ý chí kiên trì không bao giờ bỏ cuộc mới là yếu tố quyết định thành hay bại. Tôi luôn tâm niệm rằng thành công không phải lúc nào cũng dành cho người xuất chúng mà chính là phần thưởng cho những nỗ lực không ngừng nghỉ. Và nếu tuổi trẻ, bạn cứ mả mê rong chơi, bỏ phí thời gian... thì liệu khi bước vào độ tuổi 30, 35, thành công có đến với bạn?
Vì vậy, hãy bớt ham chơi, không ngừng phấn đấu, mỗi ngày đọc thêm một vài trang sách, làm thêm một vài bài tập, tìm kiếm thêm những cơ hội mới để hoàn thiện những kỹ năng của bản thân. Thành quả xứng đáng sẽ dành tặng cho những người không dễ dàng nói hai chữ Bỏ cuộc.
*Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của tác giả, được trích từ YBOX.VN |Youth Confession.
Theo Trí Thức Trẻ