"Nếu xã hội là đại dương thì quán cà phê chắc chắn là con tàu. Nhưng trên con tàu đó, ta là thuyền trưởng hay."
Đi cafe từ lâu đã trở thành văn hóa của nhiều người, đặc biệt là của giới trẻ. Hôm nào rảnh rang nhấc điện thoại lên hẹn nhau đi cafe, bạn bè lâu ngày không gặp muốn hàn huyên cũng hẹn nhau đi cafe hay hôm nay trời đẹp được nghỉ làm sớm, mấy chị em hẹn nhau đi cafe.
Cứ thế, văn hóa đi cafe đã trở thành một nét đặc trưng của những người hiện đại. Trong quán cafe ấy, có cả những sinh viên, người mới đi làm, có cả doanh nhân, CEO hay nhân viên nhập dữ liệu, có cả nghệ sĩ kéo đàn violin, cô giáo dạy mỹ thuật và cả bà nội trợ. Dường như đó là một xã hội thu nhỏ - nơi mà những con người gặp gỡ nhau, trò chuyện với nhau về đủ thứ trên đời.
Đạo diễn Lê Hoàng chọn đối tượng nói đến là các cô gái trẻ - những nhân vật năng động, thường là chủ đề được xôn xao nhiều nhất. Với anh, văn hóa cafe phải được các cô gái ưu tiên hàng đầu.
"Một cô gái hiện đại có thể không biết bếp là gì nhưng không biết cà phê thì nguy hiểm đến tính mạng.
Gần như tất cả các quan hệ bây giờ đều diễn ra ở nơi danh giá ấy. Nếu xếp theo thứ tự thì công ty, cà phê, tiệm gội đầu rồi mới tới nhà.
Chỉ có điên mới vào tiệm cà phê để uống cà phê, cái thứ nước đen ngòm, đắng ngắt chỉ để cho lũ đàn ông nhấm nháp và suy nghĩ về cuộc đời tồi tệ của chúng. Chị em mình chỉ uống những thứ thơm thơm, mát mát, xanh xanh, vàng vàng kiểu như cam, chanh, quýt, bưởi.
Quán cà phê từ lâu đã không mang ý nghĩa giải khát và ẩm thực. Chỉ có những kẻ thô lỗ mới vào đó, tu một chai nước hay nhai ngấu nghiến một cái bánh mì. Chị em hiểu và tin chắc rằng chỗ ấy là võ đài, là sàn diễn, là nơi mình giết nó hoặc nó giết mình.
Đi cà phê là phải mặc đẹp. Tất cả các quán tự trọng bây giờ đều có máy lạnh, cho nên váy áo kiểu gì cũng phù hợp. Tuyệt đối cấm những bộ vó lôi thôi, những sơ mi hay khăn choàng nhầu nát. Bạn là bông hoa hay cành khô trong chốn ấy, tùy thuộc vào trang phục của mình.
Đi cà phê phải biết tính toán chỗ ngồi. Nấp trong xó tận cùng thì thật là ngớ ngẩn, uổng phí hết tất cả những công phu sửa soạn. Nhưng nếu ngự lù lù giữa nhà cũng quá lộ, chả khác gì một cô gái trưng đồ. Một thiếu nữ tinh tế, lịch lãm và khéo léo luôn biết cách ngồi ở một vị trí thuận tiện cho khách khứa quan sát mình và ngược lại.
Đi cà phê thì phải trang điểm không lòe loẹt như trên sân khấu nhưng cũng không để mặt mốc meo như cái bánh đa đã nướng lâu ngày. Tốt nhất là mắt phớt một lớp phấn hồng, môi phớt một lớp son bóng, còn thân thể phớt qua một chút nước hoa, tất cả nhằm mục đích để trai nào đi phớt qua phải sửng lại.
Đi cà phê phải biết cách ngồi. Tuyệt đối cấm hai chân lên ghê dù ghế bành. Nơi ấy không phải gánh hàng rong, cũng không phải sàn nhà. Tốt nhất nên chọn ghế cao, bắt chéo chân để trưng giầy cao gót và trưng mười cặp móng đỏ tươi.
Đi cà phê phải tìm ra vẻ mặt. Cau có rõ ràng không nên, nhăn nhó tuyệt đối cấm. Nhưng hớn hở quá hoặc tươi cười quá cũng rất khả nghi, không phải thiếu nữ gia giáo. Hay nhất nên cười nhẹ, hoặc thỉnh thoảng đăm chiêu, mắt nhìn xa xăm, mơ màng như đang thả hồn theo tiếng nhạc hoặc suy nghĩ về những việc lớn lao.
Thế cái gì bày trên bàn cà phê? Nước giải khát, đương nhiên! Kèm theo, nếu con gái sành điệu thì một cặp kính mát và chiếc máy vi tính nhỏ. Đừng bày nhiều quá, sẽ giống cô hàng xén, cũng đừng bày ít quá, sẽ giống kẻ kiết xác, chỉ trả nổi ly nước là cùng.
Hãy nhớ rằng trong quán cà phê đích thực hôm nay có ông đại gia, có chú kẻ cướp, có chàng sinh viên, có anh việt kiều, có bác vừa ly dị vợ…
Mình tóm được anh nào hoặc để anh nào tóm lấy hoàn toàn do mình chủ động.
Nếu xã hội là đại dương thì quán cà phê chắc chắn là con tàu. Nhưng trên con tàu đó, ta là thuyền trưởng hay."
V.D
Theo Trí Thức Trẻ