Vì sợ này sợ nọ mà anh để mặc vợ con khổ như thế này thêm bao nhiêu năm nữa đây?
Hai vợ chồng sống ở trong căn phòng trọ chật hẹp, mỗi tháng thuê hết 3 triệu chưa kể điện nước. Ăn kham ăn khổ cố gắng tiết kiệm mà từ lúc lấy nhau đến giờ mới để dư ra được 200 triệu nên chưa dám đề cập tới chuyện mua nhà . Con gái mới hơn 1 tuổi, đợt này nắng nóng khó ngủ nên quấy suốt. Tôi cũng mệt mỏi vô cùng, thế nhưng chồng lại vô cùng thờ ơ.
Anh ngày đi làm văn phòng ngồi máy lạnh. Tối thì tắm xong đi ngủ là không biết trời đất gì nữa, không hiểu nổi cảnh vợ con ở nhà khổ sở như thế nào. Phòng lắp điều hòa cũ nên bật cả ngày cũng không mát nhiều mà mỗi tháng cũng ngốn hơn 1,5 triệu tiền điện.
Hôm vừa rồi mẹ đẻ tôi lên thăm bà bạn bị ốm đi viện nên tạt qua phòng trọ của vợ chồng tôi chơi. Vừa vào nhà, mẹ tôi đã phải kêu lên vì không thể tin các con đang sống trong căn phòng không khác gì ổ chuột, vừa chật vừa nhiều đồ lại bí bức.
Sau khi ăn cơm tối xong, mẹ tôi ra ngoài gọi điện thoại cho bố tôi ở quê. Một lúc sau mẹ quay lại nói với vợ chồng tôi rằng, vợ chồng tôi ở như thế này mẹ cảm thấy không ổn, cháu gái cũng khổ theo. Mẹ vừa bàn với bố sẽ cho vợ chồng tôi cuốn sổ tiết kiệm 900 triệu, đây là số tiền bán mảnh đất ở quê, hai ông bà đã gửi ngân hàng từ 3 năm trước. Giờ được bao nhiêu cả gốc lẫn lãi đều cho hết chúng tôi, vợ chồng tôi tìm cách vay mượn gom góp thêm ít nữa mà mua căn hộ chung cư ở cho thoải mái. Có phòng riêng cho con cái sau này.
Tôi nghe mẹ nói thế mà mừng rơn, nhưng chồng tôi thì từ chối ngay lập tức. Anh bảo: "Con không thể nhận tiền của bố mẹ được và vợ chồng con cũng chưa có ý định mua nhà trong năm nay".
Cả mẹ và tôi đều bất ngờ đến sững sờ. Tôi kéo tay áo chồng, bảo anh cứ từ từ suy nghĩ kỹ đã. Nhưng chồng lắc đầu và trả lời dứt khoát sẽ không nhận. Mẹ tôi cũng không nài ép con rể nữa. Thậm chí tôi còn cảm thấy mẹ tôi hơi giận.
Hôm sau, khi mẹ đã về khỏi, tôi hỏi chồng sao không chịu cầm tiền của bố mẹ cho thì anh nói anh không thể mua nhà dựa trên đồng tiền bố mẹ vợ cho được. Như vậy thì khác gì anh phải dựa dẫm vào nhà vợ, sau này trong mắt bố mẹ vợ, anh khác gì "chó chui gầm chạn". Bố mẹ anh không có điều kiện để cho con cái tiền mua nhà nên anh sẽ nhất quyết không cầm một đồng của nhà vợ.
Tôi tức muốn chết mọi người ạ. Sao chồng tôi lại có bệnh sĩ diện như thế này chứ. Vì sợ này sợ nọ mà anh để mặc vợ con khổ như thế này thêm bao nhiêu năm nữa đây? Tôi phải làm gì để thuyết phục chồng nhận tiền đây? Tôi không thể tự đứng lên mua rồi đứng tên mình được, nếu như vậy thì hai vợ chồng ly dị ngay. Mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Theo Phụ nữ Việt Nam