“Đừng bao giờ trông mặt bắt hình dong. Tôi làm nghề lâu năm tiếp đủ loại khách hàng tôi biết. Có rất nhiều người quần sọt dép lê, ngồi cà phê ở quán vỉa hè lại là những tỷ phú tiền nhiều vô kể. Họ đi đầu tư đất nên ăn mặc thoải mái lắm. Nếu không nghe họ nhận định thị trường cũng như nhìn cách họ xuống tiền đầu tư, sẽ không ai biết họ là người có tiền.” – Hưng (môi giới bất động sản) tiết lộ với chúng tôi.
Theo Hưng, lúc mới vào nghề, anh luôn có một tâm niệm rằng những người sơ mi quần tây giày tây mới là người có tiền. Tuy vậy, lâu dần, tiếp xúc với khách hàng, anh mới biết hoá ra điều đó chỉ đúng một nửa. Hầu hết những người sơ mi, quần tây đi mua đất thường là dân văn phòng. Mức tiền mua cũng vừa phải. Còn những khách hàng tưởng nghèo khổ áo thun quần sọt mới đích thị là người có tiền.
“Tôi nhớ một lần dẫn khách đi mua đất Bình Phước, vô ngồi trong quán cafe chòi ngay phòng công chứng, được một lúc tôi thấy có hai người phụ nữ chở nhau bằng xe đạp, mặc đồ như bình thường thôi, đúng chất người dưới quê đó. Vậy mà anh tin không? Họ vào hỏi han mua đất và thực sự sau đó mua thật, chấm lô rồi công chứng nhanh gọn lẹ lắm. Sau đó tôi dò hỏi mới biết đó là “cao thủ” đầu tư đất của vùng này. Thấy vậy thôi chứ mỗi phi vụ đầu tư họ lời 200, 300 triệu đồng là ít” – Hưng kể về một trong những kỷ niệm anh từng chứng kiến.
Hưng cho biết, hầu hết những người có tiền đi mua đất đều không muốn để lộ thân phận, dù có giàu cỡ nào. Họ có thể mang dép xỏ ngón, bước xuống từ một chiếc xe máy cà tàng, cũng có thể quần sọt áo thun bước xuống từ ô tô. Theo Hưng, tốt nhất không nên đánh giá những người này qua vẻ bề ngoài của họ mà cứ tư vấn, tiếp xúc kỹ lưỡng mới biết được.
Những người đi mua đất thường ăn bận giản dị nhưng cách thức chọn lô xuống tiền nhanh như chớp, vô cùng dứt khoát (Ảnh minh họa)
Trong khi đó, ông Bắc, một nhà đầu tư chuyên săn đất nền vùng ven cho chúng tôi biết, thực chất không hẳn che giấu thân phận mà với những người đi đầu tư, đây gần như là công việc thường ngày họ hay làm, và cũng không ngồi văn phòng nên không câu nệ chuyện đồ đạc.
“Tôi có nhóm 4 anh em hay đi đầu tư đất chung với nhau. Cũng chẳng phải che giấu gì. Bạn tôi làm giám đốc một công ty Logistic, anh ấy vẫn nói như vậy mà. Chẳng qua quần áo thoải mái cho tiện. Nhiều lúc anh em hẹn nhau đi cà phê, hứng lên chở nhau đi xem đất luôn. Cà phê thì quần là áo lượt làm gì? Hoặc cũng có người giản dị thật. Vì tính họ vậy. Tôi từng làm việc chung với một ông anh, là giám đốc công ty nhưng hằng ngày đi làm xe máy, ngồi cà phê vỉa hè bá vai bá cổ anh em, ngày nghỉ thì áo ba lỗ chở vợ đi khắp nơi. Nếu không biết ông ấy nắm trong tay mấy cái sổ đỏ tôi cũng không nghĩ ông ấy giàu.” – ông Bắc chia sẻ.
Ông Bắc cũng cho rằng, một phần nữa là đặc thù đầu tư đất không cho phép bận quần áo quá tỉ mỉ, chỉn chu, vì đối với một số khu đất vùng ven, đồng ruộng, việc di chuyển sẽ khó.
“Tôi gặp rồi, ngày đó còn làm công ty. Mới gặp khách hàng xong hứng chí lái xe đi xem đất luôn. Nhưng khổ nỗi hôm ấy mưa. Mà mưa thì quần tây veston chịu chết. Nên những lần sau tôi rút kinh nghiệm, luôn thủ sẵn một hai bộ đồ thoải mái trên xe, cùng với đôi dép. Muốn đi đâu thì đi”.